Chương 23: Có người đến gây sự

Thành Thiên Huyền là đế đô của vương quốc Thiên Huyền. Có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn nhất ở đế đô này, thế lực của nhà họ Vương khỏi nói cũng biết.

Gia tộc hùng mạnh như vậy, cả viện trưởng học viện Hồng Thiên còn phải nể mặt vài phần. Tìm ông thầy nào không tìm, lại đi bái ngay tên khốn khảo hạch 0 điểm làm thầy, thực sự quá mất mặt!

Một sỉ nhục cực lớn!

Cậu ta là học sinh lâu năm, chuyện của gã Trương Huyền này, người ta không biết chứ cậu ta biết rất rõ. Gã còn từng chỉ điểm khiến học trò tẩu hỏa nhập ma, mất hết hình tượng của giáo viên trong trường.

Gã này, luôn là đối tượng để người ta lấy ra làm đầu đề tám chuyện. Cậu ta có nằm mơ cũng không ngờ, em gái mình lại đi bái gã làm thầy! Nếu chuyện này để cho bạn học biết được, mình chẳng phải sẽ biến thành trò hề sao?

Vương Đào càng nghĩ càng giận. Vừa bước đến trước cửa lớp học thì cậu ta thấy ngay Diêu Hàn với cái bộ dạng như xác ướp.

"Thì ra là Vương Đào thiếu gia!"

Diêu Hàn thân là quản gia của thành Bạch Ngọc, có qua lại với không ít thế lực lớn. Vương Đào vốn là thiên tài, lại là công tử của gia chủ nhà họ Vương, nên ông ấy đã từng gặp qua rồi.

"Ông là…" Vương đào nhướn mắt, miệng hỏi.

Diêu Hàn bị đánh quá ác, mặt mũi sưng phù đến biến dạng, cả Triệu Nhã còn suýt không nhận ra chứ đứng nói là người khác.

"Tại hạ là Diêu Hàn của thành Bạch Ngọc!" Diêu Hàn đáp.

"Ủa, thì ra là Diêu đại quản gia, sao ông lại…" Vương Đào ngớ người.

"Luyện công không cẩn thận, bị thương ấy mà…" Diêu Hàn ngượng ngùng giải thích, rồi lập tức đổi chủ đề: "Chẳng hay Vương Đào thiếu gia đến đây có việc gì?"

"Em gái ta đã bái tên Trương Huyền này làm thầy, bây giờ ta đến lôi nó về, sau đó dạy dỗ cái gã không biết trời cao đất dày kia một bài học!" Vương Đào không hề giấu giếm cơn thịnh nộ của mình.

"Hả? Em gái cậu? Là tiểu thư Vương Dĩnh sao?"

Khi nãy vừa vào lớp thì Diêu Hàn đã bị đuổi ra ngay, hơn nữa ông ta chỉ chú ý Trương Huyền, nên không nhìn thấy Vương Dĩnh ở trong ấy.

Vương Đào gật đầu.

"Ta nghe nói thiên phú của tiểu thư Vương Dĩnh không thua kém gì cậu, tại sao cô ấy lại chọn gã ta?" Diêu Hàn rất ngạc nhiên.

"Em gái ta chưa bao giờ ra khỏi nhà, nên rất ngây thơ. Thằng khốn này miệng lưỡi xảo quyệt, chẳng biết đã dụ dỗ thế nào mà con bé lại tin lời gã!" Nhớ lại những chuyện lão Lưu đã kể, Vương Đào giận càng thêm giận.

"Đáng ghét! Thằng khốn này đúng là mối họa, loại thầy giáo cặn bã!" Diêu Hàn nghĩ đến tiểu thư nhà mình cũng bị đối phương lừa lọc, ông ta nghiến răng nói: "Vương Đào thiếu gia, cậu nhất định phải dạy cho hắn một bài học đích đáng vào!"

"Được!" Vương Đào đáp lại một tiếng, nhưng cũng ngạc nhiên hỏi lại: "Phải rồi, Diêu quản gia, sao ông cũng ở đây vậy?"

"Không nói nữa, càng nói càng tức. Tiểu thư nhà chúng ta, bị tên Trương Huyền đó gạt gẫm kiểu gì không rõ, cũng bái hắn làm thầy rồi!" Diêu Hàn hừ một tiếng.

"Ý ông là tiểu thư Triệu Nhã à?" Vương Đào sửng sốt.

"Đúng vậy!" Diêu Hàn gật đầu.

"Thế… tại sao ông không vào vạch mặt tên khốn giả dối ấy, mà lại đứng đợi ngoài cửa?" Vương Đào ngạc nhiên.

"Ta cũng muốn vạch mặt hắn lắm chứ, nhưng tiểu thư nổi đóa với ta, ta cũng hết cách, đành đợi ở ngoài này. Vương Đào thiếu gia đến đây thật là đúng lúc, cậu mau vào trong ấy dạy dỗ tên trơ trẽn ấy một bài học, vạch trần cái bản mặt xấu xa của hắn ra cho mọi người cùng biết, để tiểu thư nhà chúng ta cũng thấy rõ bộ mặt thật của hắn!" Diêu Hàn nói.

"Yên tâm, ta sẽ lập tức lột trần bộ mặt đê tiện của hắn ra!"

Vương Đào nghiến răng trèo trẹo, tung chân đá văng cánh cửa, hùng hổ bước vào.

……….

Trong này, Trương Huyền đã lần lượt nói ra tình huống của năm học trò xong xuôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!