Chương 2: Mặt dày

Mày mò thêm một lát thì hắn nhận ra, sách trong thư viện này giống như hoa trong gương, trăng trong nước, hoàn toàn không cầm lấy được. Trương Huyền hoàn toàn không còn hứng thú, tinh thần rút khỏi biển ý thức.

"Phải đi ăn cơm trưa đã, chiều lại tìm cách lừa thêm hai đứa nữa!"

Ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã đứng bóng. Buổi sáng có tổng cộng mười tám đứa học sinh đến, chỉ có một đứa chịu bái sư, tỷ lệ đúng là quá thấp. Buổi chiều không thể tiếp tục tình trạng như thế. Mặc kệ thế nào mình cũng là dân xuyên không, nếu ngay cả một người cổ đại cũng không lừa được thì còn mặt mũi đâu mà nhận là người của thời đại công nghệ thông tin phát triển?

Vặn người một cái xong, hắn ra khỏi lớp học của mình, thong thả đi về phía nhà ăn của học viện.

Cũng giống như học viện trong đời trước của hắn, nhà ăn của học viện Hồng Thiên cực kỳ rộng lớn, đủ sức chứa trên mười ngàn học sinh cùng vào ăn một lúc.

Chiêu nạp được một học trò, tâm trạng trở nên sung sướng, Trương Huyền bèn gọi thêm mấy món, tìm một góc ngồi ăn cho đã đời.

"Đây chẳng phải là thầy Trương sao?"

Đang ăn uống vui vẻ, một giọng nói bất ngờ vang lên. Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một gã thanh niên đang cười rạng rỡ nhìn hắn. Nụ cười ấy trông chẳng hề thân thiện, trái lại còn mang cho người ta cảm giác như đang cười đểu.

"Thầy Tào?" Trương Huyền nhận ra được người này.

Thầy Tào tên đầy đủ là Tào Hùng, cùng vào học viện một đợt với hắn, thích so kè hơn thua, rồi nhân cơ hội đả kích hắn.

Chủ nhân trước đây của cơ thể này cũng vì không chịu nổi đủ kiểu châm chọc mỉa mai nên mới uống say mà chết. Khiến cho anh ta phải hứng chịu áp lực lớn như vậy, chắc chắn thằng cha này cũng có phần liên quan.

"Hôm nay tân sinh đến đăng ký học, chọn giáo viên, kết quả thế nào rồi? Thấy thầy vẫn còn lòng dạ ngồi đây ăn cơm, chắc thu hoạch cũng khá nhỉ! Nhìn xem, đây đều là học trò ta mới nhận, cả thảy mười hai người, ta đưa chúng đi ăn cơm trước, sau đó sắp xếp chỗ ở!"

Thầy Tào tỏ ra cực kỳ đắc ý, một tay chỉ ra đằng sau, khoe khoang một cách lộ liễu.

Không sai, gã đến đây là để khoe khoang mà.

Gã ta với Trương Huyền không có thù hằn gì với nhau hết. Nhưng hai người vào học viện cùng lúc, đương nhiên khó tránh bị người ta đem ra so sánh với nhau. Trương Huyền giờ đã là tấm gương của sự thất bại, đương nhiên gã ta phải thể hiện sự vượt trội của mình một chút chứ.

Theo sau gã này là một đám thiếu niên, trên khuôn mặt đều tràn đầy vẻ hăng hái cùng tò mò với mọi thứ mới mẻ xung quanh.

"Các em, để ta giới thiệu với các em. Đây là thầy Trương, danh nhân của học viên chúng ta. À, đây là người duy nhất trong lịch sử kể từ ngày trường thành lập, đạt điểm 0 trong kỳ khảo hạch tư cách giáo viên của trường! Sáng lập nên một kỳ tích mới của học viện chúng ta!"

Thầy Tào giới thiệu với mọi người.

"Khảo hạch tư cách giáo viên được 0 điểm?"

"À, lúc mới đến ta đã nghe kể rồi, học trò do hắn ta dạy bị tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa là đi đời rồi!"

"Ta cũng nghe rồi, trước khi đến đây đã có không ít người bảo ta, tuyệt đối không được chọn hắn ta làm thầy, không những không thể tu luyện được, mà còn chẳng khác gì tự sát đâu!"

"Không ngờ hắn ta lại như vậy, nhìn cũng khá là nhã nhặn mà."

….

Nghe xong lời giới thiệu của Tào Hùng, đám học sinh mới không ngừng xì xào bàn tán.

Kết quả khảo hạch giáo viên được tổng hợp từ rất nhiều nhân tố, cộng dồn lại rồi chia lấy điểm trung bình, trong đó có cả đánh giá của học trò. Chỉ cần giáo viên có học trò, thì sẽ có thành tích. Trực tiếp bị điểm 0, quả thực là bước đột phá trong lịch sử rồi.

"Giới thiệu xong chưa?" Đối mặt với lời xì xào của đám đông, Trương Huyền không hề giận dữ.

Kẻ bị 0 điểm là Trương Huyền trước đây, liên quan gì đến mình?

Có điều, tuy không giận mấy, nhưng hắn vẫn thấy cực kỳ khó chịu với hành vi chà đạp người khác để nâng mình lên của ông thầy họ Tào này. Trương Huyền xua xua tay: "Giới thiệu xong rồi thì cút đi, đừng có ở đây quấy rầy ta ăn cơm!"

Không ngờ bị bóc mẽ lịch sử ra rồi mà thằng cha này không những không thấy xấu hổ, lại còn bảo mình cút đi. Sắc mặt của Tào Hùng liền trở nên không dễ coi cho lắm. Gã ta lập tức phất tay, lộ ra sự uy nghiêm mà người làm thầy mới có: "Khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, đột phá kỷ lục của học viện, vậy mà ngươi không thấy xấu hổ chút nào sao?"

"Xấu hổ? Tại sao ta phải xấu hổ? Ngươi cũng đã nói rồi, ta đã tạo nên một kỷ lục mới, trở thành danh nhân, học sinh mới đến đều biết ta là ai. Còn ngươi thì sao?" Trương Huyền chỉ tay về đám học sinh sau lưng Tào Hùng: "Ngươi khảo hạch được mấy điểm, chúng có biết không? Trước khi đến học viện, bọn chúng có biết ngươi là ai không? Nếu không phải là ngươi vật vã lôi kéo, thậm chí còn mời ăn cơm, ngươi nghĩ chúng chịu bái ngươi làm thầy à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!