Chương 11: Van xin

Đạt tới cảnh giới Bì Cốt, từ cơ bắp gân cốt, đến cả lớp da bên ngoài, đều được rèn luyện nên sức mạnh tăng rất nhiều. Nếu đem ra so với cảnh giới Chân Khí thì chênh lệch rất lớn!

Hiện tại, một thằng nhãi cảnh giới Chân Khí, chỉ một cái vả đã làm cho võ giả cảnh giới Bì Cốt phải phun máu rụng răng, nỗi run sợ mạnh mẽ khiến người ta phải nghẹn lời.

Thằng khốn này đội sổ trong đợt khảo hạch giáo viên lần trước mà? Sao… bây giờ lại mạnh vầy?

"Chắc chắn chỉ là trùng hợp, đừng sợ hắn!" Tiền Bưu gầm lên.

Một trong ba thầy giáo kia cũng nghĩ tới điều này, lập tức tung người lao đến.

Người này cũng giống như Lý Nguyên, đã tu luyện đến cấp hậu kỳ của cảnh giới Bì Cốt, cơ bắp cứng như gang, da thịt chắc như thép, mang lại cho người ta cảm giác không thể công phá nổi.

"Nằm xuống cho ta!"

Khi đã xông tới trước mặt Trương Huyền, thầy giáo này nhướn cao chân mày, đập tay thật mạnh xuống.

Vụt vụt! – Không khí bị đè ép, phát ra tiếng rít chói tai.

Thấy đối phương tung tuyệt chiêu tàn độc như vậy, Trương Huyền vẫn tỉnh bơ, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau, cánh tay giơ chéo lên, chạm vào một điểm.

Phụp!

Gã thầy giáo có thân thể cứng rắn như thép kia chỉ kịp cảm thấy nách mình nhói lên một cái, trước mặt tối sầm lại, thân thể ngã xuống đất cái rầm.

"Cái gì?"

Hai chiêu, hai thầy giáo đã đạt đến cảnh giới tứ trọng đều bị đánh cho thương nặng. Còn lại Tiền Bưu và một thầy giáo khác, dẫu có đần đến mấy cũng biết, gã mà họ luôn xem thường, không hề đơn giản!

"Cùng xông lên…"

Sau một tiếng hét to, Tiền Bưu vung cao nắm đấm lao đến. Có điều, chưa kịp ra tay thì đã thấy Trương Huyền đứng ngay trước mặt từ khi nào, tay trái tóm lấy mặt lão ta, tay phải đấm móc nhẹ một cái.

Bụp!

Vùng bụng dưới nhói đau, Tiền Bưu đổ gục ngay xuống đất.

Tiền Bưu vừa tiếp đất, thì ông thầy cuối cùng liên thủ với lão ta cũng đang không ngừng co giật trên đất như lên cơn động kinh.

"Ngươi… sao ngươi biết mệnh môn của tất cả chúng ta…" Sau khi hộc ra một miệng máu, Tiền Bưu nhìn tên khốn trước mặt một cách sợ hãi.

Cuối cùng lão đã hiểu tại sao đối phương có thực lực kém xa bốn người họ, nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại.

Đối phương vừa ra tay, đã nhắm ngay mệnh môn tu luyện của họ mà đánh, làm sao đỡ cho nổi?

Người tu luyện, hầu như ai cũng có điểm yếu gọi là mệnh môn. Một khi chạm vào điểm này, dẫu đó có là đứa bé, cũng đủ sức giết chết một người tu luyện mạnh mẽ!

Có điều, mệnh môn là điểm quan trọng nhất của một người. Người tu luyện luôn giữ bí mật tuyệt đối về nó, dù cho có là người thân thích đến đâu, cũng chẳng thể biết được. Tay Trương Huyền này tuy thực lực không mạnh, nhưng lại giống như biết hết mệnh môn của họ nằm ở đâu, vừa ra tay đã đánh ngay chỗ hiểm.

Biết đỡ thế nào?

Nghe thấy lời nói đầy kinh ngạc của đối phương, Trương Huyền chỉ mỉm cười chứ không thèm giải thích.

Đương nhiên là dựa vào thư viện rồi.

Thư viện Thiên Đạo không chỉ có thể nhìn ra khuyết điểm trong công phu, mà còn có thể chỉ ra vấn đề của bản thân người tu luyện. Mệnh môn, cũng là thứ được ghi chép kĩ lưỡng trong đó.

Biết được mệnh môn và cả khuyết điểm, sơ hở trong chiêu thức, dẫu Trương Huyền có là người xuyên không từ trái đất tới, chưa hiểu rõ về võ công của thế giới khác, nhưng để khống chế được bốn người kia thì vẫn rất đơn giản.

"Đã dám cá cược thì phải chung độ cho đàng hoàng, nếu các người ngoan ngoãn chịu bị bạt tai thì đâu có phiền phức thế này!" Trương Huyền mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!