Chương 8: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Lăng Hạc uống chút rượu với Lộc Dương nên không được lái xe, Lộc Chi dứt khoát quyết định ngủ lại nhà một hôm. 

Lăng Hạc mặc tạm chiếc áo ngủ cũ của Lộc Dương. Lúc đẩy cửa phòng ngủ Lộc Chi, anh thấy cô đang ngồi tựa vào đầu giường nghịch điện thoại. 

Áo ngủ của cô trông khá đáng yêu, quần cũng là loại quần dài kín đáo in hoạ tiết thỏ nhỏ màu hồng nhạt. Đôi chân trắng nõn sau lớp quần khẽ đung đưa. Kể cả có đang mặc chiếc quần rất đỗi bình thường, nó cũng chẳng ngăn được đường cong mượt mà ôm từ phần mông xuống, dáng người hết sức ma quỷ. 

Anh nhẹ nhàng vây lấy cô từ phía sau, cắn lỗ tai cô: "Đang xem gì thế?" 

Lộc Chi giật bắn mình khi hơi thở nóng rực của anh bất ngờ phả vào người, quay đầu nói: "Anh say rồi à?"

Bọn họ mới kết hôn chưa được mấy ngày, nhưng chỉ trong bằng ấy thời gian thôi đã có được nhiều trải nghiệm hết sức phong phú. Có điều lần nào cũng là Lộc Chi chủ động, chứ anh không hề có tính tự giác chút nào. 

Anh không trả lời câu hỏi mà cúi xuống ngậm lấy môi cô. 

Trên người anh đã không còn mùi rượu, chỉ còn lại hương sữa tắm dịu nhẹ thoang thoảng. Lộc Chi cùng anh hôn môi, chẳng được bao lâu qu@n lót lại ướt đẫm. 

Trước kia Lộc Chi cũng không ngờ mình lại dễ bị khơi gợi hứng thú như thế. Dường như kể từ sau khi kết hôn với anh, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó thôi là cô "lên cơn" luôn rồi. 

Anh tự cởi áo ngủ của mình rồi tiện tay lột s@ch sẽ quần áo Lộc Chi. 

Cô nằm nhoài người trên giường, mặc anh lưu lại từng cái hôn thân mật trên tấm lưng nhẵn nhụi mịn màng. Anh cứ thế dịch xuống dần theo sống lưng tới hông, hôn đến tận xương chậu. 

Lộc Chi không nhịn được rên thành tiếng. 

Anh vươn tay ra trước ngực cô nắm lấy thứ mềm mại kia, đầu lưỡi đảo quanh li3m dọc vành tai cô. 

"Phòng ngủ em cách âm tốt không?" 

Giọng anh khàn đặc, miệng vẫn ngậm tai cô mà gặm nhấm. 

"Ưm a…" Lỗ tai là điểm nhạy cảm của cô, làm cô không kiềm được mà r3n rỉ: "Cách âm không tốt…" 

"Vậy chút nữa em kêu nhỏ thôi nhé." Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Trước kia mỗi lần lên giường Lăng Hạc luôn giữ im lặng, ít nói, phần lớn thời gian đều im im ấn chặt cô ở trên giường mà "làm". Chỉ khi anh muốn đổi tư thế mới dịu dàng hỏi cô như này có thích không, có thoải mái không. 

Cơ mà nay có vẻ nhờ tác dụng của rượu nên anh chủ động hơn hẳn, hành động có phần ph óng túng hơn. 

Lộc Chi yêu chết sự tương phản chết tiệt ấy, dưới thân càng ướt thảm hơn. 

Lăng Hạc dùng một tay bóp m ông cô, động thân một cái, vật to dài kia lập tức tiến sâu vào cơ thể cô. 

Anh cúi người ôm chặt lấy cô từ phía sau, khiến cơ thể không còn chút khoảng cách nào với đối phương. 

Anh bắt đầu ra vào nhịp nhàng trong cơ thể cô. Cũng chính vì thế mà chiếc giường gắn bó với Lộc Chi cả thời thơ ấu không chịu được tải trọng mà kêu kẽo kẹt. Đầu giường thậm chí còn vì động tác của anh mà đập vào thành giường, tạo thành âm thanh không nhỏ. 

"Xuống dưới giường được không em?" Anh vùi mình vào cơ thể cô, cắn nhẹ lỗ tai người bên dưới trưng cầu ý kiến. 

"Ừm…" Cô yếu ớt đáp lại câu hỏi của anh. Tự dưng anh dừng đột ngột khiến cơ thể trống rỗng, vô thức xoắn chặt lấy anh ở bên trong. 

Anh bế cô lên. Tay cô chống lên bàn sách, để anh ở phía sau tiếp tục hành động. Anh động không nhanh nhưng cắm sâu, thong thả đi vào rồi lại rút ra nguyên cây, sau đó lại thọc thẳng vào. 

Anh nhấn vừa sâu vừa mạnh khiến Lộc Chi có chút không đỡ được, cắn môi vẫn bật ra tiếng nức nở. 

Lăng Hạc ở phía sau với tay bịt miệng cô lại. Lòng bàn tay ấm nóng của anh đè lên đôi môi xinh đẹp mềm mại của cô, th@n dưới lại động nhanh hơn một chút. 

Mọi thanh âm của Lộc Chi đều bị kẹt lại ở miệng, cô vươn đầu lưỡi li3m nhẹ khe hở ngón tay anh. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!