Chương 6: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Lộc Chi có cái tật cứ uống say là quên hết những gì xảy ra sau đó, tuy không phải quên sạch thật nhưng những gì còn nhớ cũng chẳng đáng là bao.

Có điều, sau khi tỉnh lại, phản ứng cơ thể như muốn nói cho cô biết rằng đêm qua mình rất thoải mái, sung sướng. 

Lăng Hạc đã đi làm, cô miễn cưỡng mở mắt ra với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. 

Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cô chọn mở xem của Lăng Hạc trước. 

"Trong bếp có canh cá nấu gừng, có thể giải rượu." 

Vẫn lời ít ý nhiều như ngày nào, quy củ có cả dấu chấm câu.

Lộc Chi không khỏi bật cười. Không biết sao cô lại không muốn nói lời cảm ơn với Lăng Hạc lắm, thế là chỉ gửi qua cho đối phương nhãn dán hình chú mèo bắn tim. 

Mới đầu Lộc Chi đã nghĩ kiểu như bọn họ hẳn sẽ là một đôi vợ chồng tương kính như tân. Mặc dù sẽ phải thực hiện một vài nghĩa vụ vợ chồng nhưng cô cũng nghĩ coi như giải quyết xong thì mạnh ai nấy ngủ, mỗi người một góc giường.

Nhưng tình hình tối qua lại không như vậy. 

Lộc Chi nhớ mang máng là hôm qua lúc hai người thân mật, Lăng Hạc rất thích quấn lấy cô hôn môi, hôn đến lưu luyến khó thể tách rời cứ như bọn họ là một đôi vợ chồng son yêu nhau thắm thiết vậy.

Hơn nữa tối qua sau khi xong việc hình như anh đã ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ. 

Tất cả đều vượt ngoài phạm vi làm một đôi vợ chồng tương kính như tân của cô.

Tự dưng cô lại không biết phải đối mặt với Lăng Hạc thế nào. Dù sao bản thân cô cũng tự biết sau khi say rượu mình to gan cỡ nào nên cô dám chắc dưới tình huống say rượu như hôm qua, sau khi nhìn thấy cơ thể Lăng Hạc chắc chắn mình không giữ nổi vẻ rụt rè. 

Mặc dù cô đã yêu đương khá nhiều, trên giường chưa từng thể hiện sự rụt rè, lúc nào cũng thoải mái chơi tới bến nhưng cảm giác Lăng Hạc mang tới cho cô luôn có gì đó đặc biệt hơn chút.

Mới đầu cô thấy anh nhạt nhẽo nhưng sau lại phát hiện ra trêu ghẹo anh là một việc vô cùng thú vị, cô không muốn sớm thế đã doạ người ta chạy mất. 

Mà hình như hôm qua người sướng không chỉ có cô, Lăng Hạc cũng rất thích thú.

Nghĩ tới đây là Lộc Chi dừng, không suy nghĩ quá sâu xa nữa. 

Lộc Chi là một người khá vô tâm, chẳng có chuyện gì có thể quấy nhiễu tâm trạng cô quá mười phút. Cô ở lì trong nhà cả ngày biên tập video đến năm giờ chiều mới nhận được tin nhắn của Lăng Hạc nói muốn cùng cô đến bệnh viện thăm bố mình.

Lúc này cô như bừng tỉnh nhớ ra mình là người đã có chồng. 

Bố của Lăng Hạc là Lăng Chiếu vì ốm đau nên nằm suốt trong bệnh viện. Lộc Chi nghe mẹ anh kể mới biết trước đấy anh làm việc ở cục hàng không, chẳng qua là năm ngoái hay tin bố bị bệnh nặng anh mới về quê nhà, đã thế còn dứt khoát từ chức, quay về định cư nên mới chuyển qua làm việc ở viện bảo tàng. 

Lộc Chi chắc mẩm nguyên nhân khiến anh sốt ruột kết hôn phần lớn là vì bố. 

Khi kể, giọng điệu Mạnh Quân đượm vẻ tiếc nuối, hai ông bà luôn cảm thấy mình làm liên luỵ tới con. Lúc đó Lộc Chi nghe cũng không tiện bình luận gì, chỉ biết nắm chặt tay bà an ủi. 

Cô và Lăng Hạc đã kết hôn nên tất nhiên phải đến bệnh viện một chuyến thăm nom ông. 

Cô thay sang một bộ đồ trang nhã hợp gu để đi gặp người lớn. Quần ống đứng phối với áo khoác dạ dài bên ngoài, thoạt nhìn trưởng thành, chững chạc hơn hẳn. 

Lăng Hạc đỗ xe dưới hầm đợi cô.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu cô tự động loé lên hình ảnh ướt át tối qua. 

Nhưng thấy Lăng Hạc vẫn tự nhiên như thường ngày, cô cũng thoải mái ung dung lên xe. Người trưởng thành cả rồi ai chả có nhu cầu, chẳng có gì phải xấu hổ cả.

"Chú thích ăn gì hả anh? Tí nữa em mua ít hoa với trái cây vào." Cô vừa thắt đai an toàn vừa nói. 

Trong lúc lái xe, Lăng Hạc có xắn tay áo sơ mi lên trên khuỷu tay một xíu, để lộ phần cánh tay nổi gân xanh, không khỏi làm Lộc Chi liếc mắt nhìn thêm mấy lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!