Chương 5: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Nụ hôn của anh rất dịu dàng. Anh cẩn thận ngậm lấy môi dưới cô m ơn trớn, tay lần mò vào bên trong làn váy vuốt v e đùi, sau đó sờ thẳng lên trên, đáp tay lên phần ngực phập phồng với đường cong đ ẫy đà dù có nằm thẳng cũng chẳng thể che giấu.

Dù là miệng hay đôi tay đang hành động anh đều cư xử rất nhẹ nhàng, như thể sợ mình chỉ mạnh một chút thôi sẽ làm cô đau.

Lộc Chi cũng nhận ra được lẫn trong sự quan tâm ấy là đôi nét ngây ngô. 

Cô bỗng đảo khách thành chủ, áp anh dưới thân, ngón tay nhẹ lướt qua gò má anh: "Không lẽ đây là… lần đầu tiên của anh?"

Tuy bóng tối làm cô không nhìn rõ vẻ mặt anh nhưng cô cũng đoán chắc rằng anh đang đỏ mặt. 

Tay cô bị tóm lấy. Không có câu trả lời nào cho câu hỏi vừa rồi. Anh tóm chặt lấy gáy cô tiến lên muốn tiếp tục hôn, cạy mở hàm răng cô không có chút kỹ xảo nào, so với vừa rồi còn mãnh liệt và vội vàng hơn. 

Nhờ vậy cô càng thêm chắc chắn đây là lần đầu tiên của anh, đến hôn cũng vậy. 

Cô yên lặng nở nụ cười trong bóng đêm, chủ động vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi anh triền miên, tựa như đang vào vai giáo viên tận tình hướng dẫn. 

Còn Lăng Hạc là một học sinh thiên tài với khả năng trời cho. Anh nhanh chóng nắm được cách hôn, chủ động vươn lưỡi thâm nhập khoang miệng cô, ngậm lấy lưỡi cô mà m út.

Có vẻ như anh rất thích hôn, cứ mải mê chạy theo tóm lấy đầu lưỡi cô, làm sao cũng không hôn đủ. 

Lộc Chi có hơi khó thở. Cô lấy hai tay chống ngực anh, lui người về phía sau. Anh khựng lại, mơ màng hỏi: "Em không thoải mái à?

"Anh có hơi lo lắng, sợ mình không có kinh nghiệm, không cho cô được trải nghiệm tốt. Cô mỉm cười, hôn nhẹ một cái vào môi anh như lời khen ngợi:"Rất thoải mái, em thích lắm.

"Lăng Hạc thở phào một hơi, sau đó lại nghe cô bảo:"Em muốn bật đèn.

"Cô muốn thấy mặt anh khi làm. Cô muốn tận mắt trông thấy người bình thường nghiêm trang như anh khi rơi vào bể tình d*c sẽ như thế nào, chắc chắn là rất mê người. Lăng Hạc dù không hiểu ý cô nhưng vẫn thuận theo đáp:"Được." Sau đó, anh ôm cô ngồi dậy, tay không rời khỏi hông cô, duỗi tay còn lại ra mở đèn đầu giường lên. 

Gian phòng loé lên ánh sáng mờ mờ, hai người đối mặt với nhau, Lộc Chi dạng ch ân ngồi trên người anh. 

Anh thấy tóc tai cô xoã xượi, có lọn vắt qua vai, có phần lại đổ xuống dài tới eo, còn có thứ tròn trịa ở trước ngực hiện ra vô cùng sinh động. 

Lăng Hạc nuốt nước bọt.

Lộc Chi mỉm cười, tự tay cởi từng cúc áo ngủ của anh. 

Lăng Hạc chợt nghĩ tới hồi cấp ba cô chưa từng liếc mắt nhìn anh một lần nào chứ đừng nói tới cười. Mặc dù mấy ngày nay, cô rất hay nở nụ cười dịu dàng thân thiết với anh nhưng lần nào cũng đều được tính toán sao cho chuẩn chỉnh nhất, nụ cười không chạm tới đáy mắt. 

Chỉ có hôm nay uống say là cô khác hoàn toàn. 

Biết làm nũng, biết nổi cáu, cư xử như một bé con vậy. Cuối cùng, anh cũng được một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ sinh động ấy của cô. 

"Không sao cả, để em dạy anh nhé."

Cô thì thầm bên tai anh. 

Cô cởi áo anh, đẩy ngã anh xuống giường, bắt đầu hôn từ cổ hôn xuống, đầu lưỡi vờn quanh núm ngực anh trêu đùa. 

Cơ thể anh không khống chế được mà run lên.

Cô ngẩng lên nhìn thấy anh nhắm mắt cau mày, nhưng rất rõ ràng giờ phút này anh đang thấy thoải mái. 

Cô tiếp tục tụt xuống dưới c ởi quần anh, vật thô cứng bên trong gấp gáp không chờ được lập tức bật ra ngoài. 

Mặt anh đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. 

Cô rất thích cơ bụng của anh, săn chắc thanh tú chứ không kệch cỡm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!