Dịch: Cải Trắng
Sau khi đưa Sầm Tuyết về nhà, Lộc Chi yên lặng ngồi bên ghế phó lái, tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bất chợt, cô thấy có hơi ấm phả vào mặt mình, tiếng nhạc du dương trong xe cũng bị tắt đi, xung quanh bỗng trở nên yên lặng lạ kỳ, ấm áp, dễ chịu đến không tưởng, làm con người ta mơ màng dễ chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô không ngủ sâu nên lúc xe chầm chậm dừng lại đã mở mắt ra ngay, vừa mở là thấy xe đã dừng ngay ngắn trong bãi đỗ xe dưới gara.
Cô xoa mắt, tháo đai an toàn, ngay lúc chuẩn bị đẩy cửa xuống xe thì phát hiện Lăng Hạc đi vòng sang bên này.
Anh chống một tay lên xe, khom người, nhẹ giọng hỏi cô: "Em tự đi được không?
"Tất nhiên, tất nhiên là được rồi, cô đâu có say tới choáng người đâu. Ấy vậy mà khi nhìn vào đôi mắt đẹp đến quá đáng của Lăng Hạc, cô chần chừ mất mấy giây rồi giơ tay, giả vờ mình đã say bí tỉ:"Muốn ôm cơ."
Thế là, Lăng Hạc giơ tay ôm lấy cô như bế trẻ con.
Hai chân cô vòng ra sau quắp lấy lưng anh, tay ôm cổ, mặt vùi vào hõm cổ cười trộm.
Lăng Hạc giữ nguyên tư thế ấy ôm cô vào thang máy. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể của con gái có thể mềm mại thế này.
Chạm vào bất cứ chỗ nào của cô cũng thấy mềm mịn, tưởng chừng như sờ nắn một chút là véo ra nước vậy.
Lên đến nhà, Lăng Hạc thả cô xuống sofa rồi giúp cô cởi giày, đắp chăn lên.
Sự chăm sóc tận tình của anh khiến Lộc Chi hoang mang. Thì ra, kết hôn là như vậy sao?
Cũng không tệ nhỉ.
Một lúc sau, cô thấy mặt mình bị vỗ nhẹ một cái rồi nghe thấy giọng nói dễ nghe của Lăng Hạc: "Uống cái này trước được không em?
"Cô mở mắt ra, thấy trên tay Lăng Hạc là cốc nước pha mật ong. Cô cực ghét mật ong. Luôn cảm thấy nó khó ngửi kinh khủng, uống trong miệng cũng thấy ngọt tới khé cổ. Cô nhíu mày che mũi:"Không uống…
"Lăng Hạc không ngờ cô lại mè nheo chống cự như trẻ con, ngẩn cả người, song không thể làm gì khác hơi ngoài nhẹ giọng dỗ dành:"Ngoan, uống một chút thôi được không?
Nếu không… sáng mai dậy dạ dày khó chịu lắm.
"Cô nhếch miệng ngồi dậy, miễn cưỡng uống một ngụm nhỏ. Thấy Lăng Hạc vẫn nhìn mình chằm chằm, cô chột dạ nói:"Anh nhìn em chăm chú thế? Em sẽ uống hết mà, anh đi tắm trước đi.
Chờ lát nữa em còn tắm."
Mạch suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Lăng Hạc kiềm lòng không được nhéo mặt cô một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy Lăng Hạc đi rồi, cô lập tức buông cốc nước, nằm vật ra trên ghế sofa.
Cô mơ màng ngủ mất nhưng giữa chừng lại tỉnh giấc vì mắc đi vệ sinh. Cô đứng dậy đi tới đẩy cửa phòng tắm trong lúc đầu óc không tỉnh táo.
Vừa mở cửa, cô trông thấy cảnh tượng Lăng Hạc tr@n truồng đứng dưới vòi sen.
Anh nghe động tĩnh quay người lại, bắt gặp khuôn mặt ngơ ngẩn của Lộc Chi.
Lộc Chi tay vẫn đặt ở chốt cửa, nhưng đã đánh mắt nhìn anh được một lượt từ trên xuống. Không ngờ bề ngoài trông gầy mà bỏ đồ ra lại cơ bắp vậy.
Cô nhìn dọc theo cơ bụng đến đường nhân ngư, xuống tí nữa là thấy "món hàng
"kinh người. Cô nhíu mày, cơn buồn ngủ bay biến trong phút chốc. Lăng Hạc nhìn cô, chưa kịp phản ứng gì Lộc Chi đã bình tĩnh đóng cửa lại, lui ra ngoài. Ngoài cửa vang lên giọng cô nói:"Xin lỗi anh, em quên mất anh đang tắm."
Lăng Hạc không nói gì, mặt đỏ tới tận mang tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!