Chương 3: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Vì đã là quan hệ sống chung hợp pháp nên ngay hôm sau bố mẹ Lộc Chi đã dọn hết đồ của cô, đuổi cô sang sống với Lăng Hạc. 

Thứ hai đầu tuần Lăng Hạc phải đi làm nên đành liên hệ với bên chuyển nhà qua giúp cô dọn đồ sang. Dù vậy nhưng có vẻ như anh vẫn thấy hơi áy náy vì đã không thể xin nghỉ giúp cô chuyển đồ. 

Lộc Chi không có món đồ nào quá to nhưng nguyên đống quần áo, mỹ phẩm đã chiếm đa số các thùng hàng.

Lăng Hạc đã nói cho cô biết mật mã để vào nhà là 58944. Cô không hiểu ý nghĩa của chuỗi số này lắm, dường như nó chẳng đại diện cho bất cứ một dấu mốc quan trọng nào.

Có điều giờ cô cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ đến nó, điều phiền muộn nhất lúc này là làm thế nào cô có thể dọn xong bao lớn bao nhỏ đồ này đây.

Cô gửi tin nhắn cho Lăng Hạc hỏi quần áo và đồ trang điểm của mình có thể để ở đâu.

Có vẻ Lăng Hạc đang làm việc nên phải một lúc sau mới trả lời cô: Em cất đâu cũng được.

Sau đó còn nhắn thêm một câu: Phòng cuối cùng bên trái là phòng của chúng ta.

Của, chúng, ta.

Cô không ngừng lặp lại ba chữ đó, mừng rỡ nằm trên sofa ngây ngốc nhìn hồi lâu.

Ban đầu cô có hơi lưỡng lự, không biết phải để đồ của mình ở đâu cho hợp lý. Dù sao thì nghiêm túc mà nói, cô và Lăng Hạc cũng còn hơi xa lạ.

Nhưng Lăng Hạc đã nói vậy thì cô không còn sự lựa chọn nào khác. Vì thế, cô dọn dần đồ của mình bỏ vào trong phòng Lăng Hạc.

Thiết kế căn nhà này giống y như Lăng Hạc vậy, cực kỳ nhạt nhẽo.

Mở tủ quần áo ra xem, cô mới thấy quần áo của anh quá đỗi giản dị, chỉ có mấy gam màu dễ mặc như đen, trắng, xám.

Quần áo anh không nhiều lắm, tính ra thì vẫn còn trống hơn nửa tủ, như là để sẵn đó chờ cô treo đồ vào vậy. 

Cô vừa ngâm nga hát vừa treo đồ của mình vào trong, đồ nội y thì cất trong ngăn tủ thứ hai. 

Tủ quần áo với gam màu đơn giản ban đầu dần trở nên sặc sỡ nhiều màu sắc hơn với một đống quần áo đầy hoạ tiết.

Cô quay người đặt chai lọ mình hay sử dụng vào bồn rửa mặt, biến nơi vốn trống rỗng đó trở nên đầy ắp đồ.

Xong xuôi mọi thứ, tự dưng cô lại thấy hơi chột dạ. Suy cho cùng đây vẫn là nhà của Lăng Hạc, tuy rằng anh tỏ vẻ sẵn sàng đón cô đến đây sống với tư cách là nữ chủ nhân nhưng nhỡ đấy chỉ là lời nói khách sáo của anh thì sao? 

Thôi vậy!

Lộc Chi lắc đầu bỏ qua. Lời là do anh nói, kể cả sau có hối hận cũng không thể để cô dọn hết đống đó ra ngoài được. 

Dọn đồ xong hơi mệt, cô ngả người lên sofa nghỉ ngơi. Một lúc sau, Lộc Chi quay ra gửi tin nhắn cho Sầm Tuyết, báo tin mình đã từ giã cuộc sống độc thân. 

Sầm Tuyết không thấy vấn đề gì lắm, hỏi lại:

Lần này mày định yêu trong bao lâu?

Cô đáp: Không yêu chơi, tao kết hôn rồi.

Nhìn màn hình đầy dấu hỏi chấm và dấu chấm than, Lộc Chi không lấy làm bất ngờ, đây là phản ứng trong dự liệu của cô. 

"Lộc Chi, mày có còn coi tao là bạn thân không đấy? Chuyện lớn như thế mà đến giờ tao mới biết? Ai đấy? Tên gì? Đẹp trai không?Lộc Chi vui vẻ đáp:Ngoài bố mẹ tao ra, mày là người đầu tiên biết tin này."

"Là Lăng Hạc hôm nọ tao nhắc đến với mày ấy." 

Không hiểu sao lúc gõ tên Lăng Hạc ra, Lộc Chi lại thầm thấy vui vẻ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!