Dịch: Cải Trắng
Có lẽ do người gặp chuyện vui tâm trạng thoải mái nên kể từ sau khi Lăng Hạc và Lộc Chi kết hôn, bệnh tình của bố anh bỗng dưng chuyển biến tốt một cách kỳ diệu.
Hôm nay là ngày Lăng Chiếu xuất viện, Lộc Chi và Lăng Hạc cùng nhau đi đến bệnh viện đón ông, còn mẹ anh Mạnh Quân thì ở nhà chuẩn bị tươm tất đồ ăn đợi chồng về.
Tuy gia đình hai bên sống đối diện nhà nhau nhưng đây là bữa ăn chính thức đầu tiên tề tựu đông đủ mọi người. Chính vì thế, bà Mạnh vui mừng cười không khép được miệng.
Lộc Chi ăn ít, sớm đã buông đũa thôi bữa.
Hai quý bà Mạnh Quân và Mạc Trúc thì ngồi trên sofa tán gẫu. Lăng Hạc vẫn đang ngồi uống rượu với cha vợ Lộc Dương còn Lăng Chiếu bố ruột anh chỉ biết ngồi một bên nhón đậu phộng ăn cho đỡ thèm.
Một mình Lộc Chi rảnh rỗi không có việc gì, Mạc Trúc thấy thế cười bảo cô đi vào phòng Lăng Hạc chơi, cứ tham quan một lượt cho thoải mái, sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.
Đây hẳn là nơi lưu giữ lại nhiều dấu ấn của Lăng Hạc nhất trước khi anh lên đường tới nơi khác học đại học. Phòng anh rất sạch sẽ, không có mùi lạ, tất cả đều phảng phất như hơi thở của một chàng thiếu niên cấp ba.
Trên tường phòng anh có dán mấy tấm poster về thiên văn học. Trên giá sách ngoại trừ một số ít sách vở cấp ba được giữ lại, giấy khen của các cuộc thi vật lý thì nhiều nhất là sách về thiên văn học.
Nhờ thế mà Lộc Chi lại một lần nữa hiểu hơn việc anh say mê lĩnh vực ấy cỡ nào.
Cô nhìn lướt qua một lượt hàng cúp anh giành được ở các cuộc thi, phần lớn đều là từ cấp ba. Càng xem cô càng không khỏi nghĩ hồi ấy anh nổi bật như thế, sao cô lại điềm nhiên bỏ lỡ chứ?
Tự dưng cô lại thấy buồn vô cùng, bởi họ đã để lỡ nhau suốt mấy năm qua.
Cô tiện tay mở một quyển bài tập vật lý ra, thấy trên trang lót có nét chữ vô cùng mạnh mẽ ghi "Lăng Hạc – 12A1".
Lạ thật đấy, chỉ nhìn có mấy nét chữ của anh thôi mà lòng cô đã xốn xang khó tả. Cứ như đang được quay ngược trở về thời cấp ba, cái thời còn là cô thiếu nữ ngây ngô, trong lòng mang đầy tâm sự.
Cô bất giác mỉm cười, tiếp tục lật thêm mấy trang của sách bài tập, bất chợt từ bên trong rơi ra một tờ giấy.
Đó là một lá thư, tuy giấy đã có phần ố vàng nhưng nét chữ trên đó vẫn còn nhìn được rất rõ ràng.
Vừa thấy hai chữ đầu tiên cô đã khựng lại, con ngươi trong nháy mắt như giãn ra gấp mấy lần.
Mở đầu lá thư là:
"Gửi bạn học Lộc Chi, Chào cậu, tớ là Lăng Hạc, học sinh lớp 11A1."
Lăng Hạc từng viết thư tình cho cô ư?
Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể, lật hết một lượt trước sau tờ giấy nhưng không thấy bất cứ dòng thư nào khác.
Đây là lá thư chỉ có lời mở đầu.
Nhưng sao anh lại không viết nữa? Sao lúc đó anh không đưa cho cô?
Tay Lộc Chi vì kích động mà run nhẹ, ngay giây sau, cả người cô rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Chẳng biết Lăng Hạc đã vào phòng từ khi nào, ôm lấy cô từ phía sau, cọ cọ chóp mũi vào cổ cô, trên người vẫn vương thoang thoảng mùi rượu.
"Lăng Hạc."
Anh làm thế khiến cô hơi ngứa, nghiêng sang một bên né tránh.
"Hửm?
"Lúc này Lăng Hạc mới mở mắt ra, nhìn thấy lá thư Lộc Chi cầm trên tay. Lá thư cũ kỹ úa màu theo năm tháng ấy cũng khiến tim anh rung lên bồi hồi. Anh khựng lại mất vài giây rồi hỏi:"Em tìm thấy ở đâu thế?"
Lộc Chi không trả lời anh mà hỏi ngược lại: "Sao anh không viết hết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!