Chương 16: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Quả đúng là tiểu biệt thắng tân hôn(*). Lộc Chi nhận ra mình mới xa Lăng Hạc có một tuần ngắn ngủi thôi mà càng lúc càng nhớ anh da diết. 

(*)Tiểu biệt thắng tân hôn:

Nôm na là xa cách nhau một thời gian ngắn tình cảm có khi còn cuồng nhiệt hơn lúc mới cưới.

12 giờ đêm, nghe tiếng lạch cách mở khoá, Lộc Chi lập tức lộn một vòng đứng lên khỏi ghế sofa, đi dép lê vào chạy thẳng ra chỗ huyền quan. 

Lăng Hạc vừa mở cửa ra, tay kia vẫn còn kéo vali hành lý vào theo, đã đón ngay một cô gái nhào vào lòng mình. 

Một ngày dài bôn ba trên đường mệt mỏi ra sao giờ phút này như tan thành mây khói. Khoé miệng anh nhếch lên cười nhẹ. 

Lộc Chi dùng cả tay lẫn chân quặp lên người anh, dính cả người mình không rời. 

Cô vừa tắm xong, trên người mang theo hương sữa tắm thanh dịu thoang thoảng. Khuôn ngực tròn trịa cách một lớp áo ngủ dán lên ngực anh.

Một tuần không chạm vào cơ thể khiến anh cũng hừng hực khó kìm, gần như là cô vừa đụng vào đã cứng. 

"Người anh bẩn lắm.

"Cô mới tắm xong, cả người mềm mại thơm tho, anh cả ngày đi ngoài đường, bụi bặm mệt mỏi. Cô chẳng màng gì mà lắc đầu, cọ cọ đầu vào cổ anh. Anh buông vali hành lý ra, dùng tay đỡ mông cô, cúi đầu hôn lên môi. Hai người môi lưỡi triền miên trong chốc lát, Lăng Hạc nén lại xúc động trong người, nói:"Anh tắm cái đã.

"Lộc Chi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu. Lăng Hạc giữ nguyên tư thế đó ôm cô vào phòng ngủ, sau đó đặt người lên trên giường. Lộc Chi dùng tay ôm chặt cổ anh không buông, li3m nhẹ vào lỗ tai đối phương:"Em chờ anh đó nha."

Lăng Hạc vừa vào phòng tắm, Lộc Chi lập tức mở cửa tủ ra, thay sang bộ nội y tình thú cô mới mua mấy hôm trước. 

Bộ nội y này thiếu vải đến không tưởng, áo ngực có chiếc nơ đính ở giữa, viền xung quanh được may bằng lớp vải ren trắng, kéo dài xuống bên dưới ngay sát đùi là lớp vải đen mỏng tang, đi kèm với nó là một chiếc tất đen kéo dài đến đầu gối. 

Cô đeo bờm tai mèo được tặng lên, không quên cài luôn chiếc vòng chuông nhỏ ở cổ. 

Khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra cũng là lúc cô vừa đeo xong chuông vào cổ, đang trong tư thế quỳ gối trên giường, tay đặt ở sau gáy.

Cô phản ứng chậm mất một nhịp, giây sau mới ngẩng lên nhìn Lăng Hạc – người đi từ phòng tắm ra, trên người chỉ mặc mỗi quần trong. 

Lăng Hạc ngẩn ngơ nhìn Lộc Chi trước mắt mình. 

Lớp vải ren đen bao bọc lấy bầu ng ực sữa trắng nõn, "cô bé

"phía dưới như ẩn như hiện. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt mở to không chớp như chú mèo con vô tội. Không cần tiếp xúc da thịt, chỉ cần độc ánh mắt đấy thôi đã đủ khiến Lăng Hạc"ngẩng đầu".

"Chi Chi…

"Tiếng nói như bật hơi từ vị trí sâu nhất của yết hầu, khàn trầm không tưởng. Lộc Chi buông tay, chống lên giường, cơ thể đổ về phía trước, cười tươi nói:"Chồng à, anh có thích món quà mừng anh về nhà này không?" 

Đáng tiếc, cái cô chờ được không phải là câu trả lời mà là Lăng Hạc cúi đầu nồng nhiệt môi lưỡi giao triền với cô. 

Cô bị anh đẩy ngã xuống giường, tay cô với ra vuốt v e lưng anh, cảm giác như có thác nước dưới thân mình đang không ngừng ào ào chảy ra, làm cho ga trải giường thấm ướt. 

Lộc Chi vừa đáp lại nụ hôn của anh, vừa thầm tự mắng mình không biết liêm sỉ, mới có mấy ngày thôi đã thèm thuồng anh cỡ đó. 

Anh kéo nội y xuống làm bầu ng ực sữa nhảy ra, lập tức há mồm ngậm lấy, cứ thế m út vào. 

Lộc Chi cũng hết sức khó chịu, không ngừng cọ xát th@n dưới vào người anh. 

Cô thèm quá rồi, thậm chí không cần màn dạo đầu cũng được. 

"Vào đi anh…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!