Chương 15: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Sau khi kết hôn với Lăng Hạc được mấy tháng, giờ đây Lộc Chi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác chia xa khi anh có lịch đi công tác ở nơi khác. 

Thế nên thời gian này Lộc Chi cực kỳ dính người, cả hai cứ như một đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt vậy. 

Lăng Hạc vừa đáp máy bay đã nhận được tin nhắn của Lộc Chi. 

Cô gửi video ngắn qua, trong video xuất hiện những bộ quần áo mới cô vừa tậu. Lộc Chi xoay một vòng trước camera rồi tiến sát vào ống kính, làn da trắng nõn bóng loáng qua màn ảnh không chút tì vết. 

"Đẹp không anh?

"Lộc Chi mỉm cười với ống kính rồi đưa tay ấn kết thúc, thế là video dừng lại ở ảnh cô đang cười tươi. Lăng Hạc xem hết một lần, ấn dừng, rồi lại ấn mở thêm lần nữa xem lần thứ hai. Đồng nghiệp đứng cạnh thấy anh cứ xem đi xem lại một video, không kiềm nổi tò mò hỏi:"Cô gái này là hot girl mạng nào đấy anh bạn?

Xinh thật đấy, tôi cũng muốn theo dõi.

"Lăng Hạc bình tĩnh tắt di động, nói:"Đó là vợ tôi."

Đồng nghiệp sững người, ngay lập tức ngậm miệng. 

Ngày đầu tiên Lăng Hạc đi, nhớ anh. 

Lộc Chi nằm trên giường lăn lộn mãi không vào giấc được, Lăng Hạc kể từ sau tin nhắn báo bình an khi vừa đáp máy bay xong là mất hút luôn, không thèm liên lạc với cô nữa. 

Cô không nhịn nổi, trực tiếp gọi video sang cho anh. 

Có vẻ như Lăng Hạc vừa mới tắm xong nên mái tóc ướt sũng, chỉ mặc bộ áo choàng tắm dài trên người khoét một rãnh sâu hoắm hình chữ V, để lộ lồ ng ngực săn chắc. Mới nhìn thoáng qua thôi mà Lộc Chi đã cảm nhận được th@n dưới mình hơi nóng lên rồi. 

"Anh ở một mình một phòng à?

"Cô nằm úp sấp trên giường, tay chống cằm, hai chân đung đưa. Lăng Hạc ngắm cô qua màn ảnh, nay cô mặc một chiếc váy rộng thùng thình, song vì hành động vô tư này mà cổ áo càng bị kéo xuống trễ hơn, khe ng ực lồ lộ trước mặt nhìn không sót thứ gì. Anh"ừm

"một tiếng, giọng điệu trầm khàn. Lộc Chi tự thấy hiện giờ mình cực kỳ giống một ma nữ háo sắc, không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy anh là chỉ muốn cùng anh làm chuyện thân mật."Lăng Hạc."

"Hửm?"

Lộc Chi đang tính nói thì phía anh chợt vang lên tiếng gõ cửa. Lăng Hạc đứng dậy, bảo cô "chờ một chút

"rồi lập tức buông điện thoại ra. Giờ đây thứ Lộc Chi thấy chỉ có trần nhà khách sạn. Cuộc gọi video không ngắt, Lộc Chi ngoan ngoãn chờ anh về. Đồng thời, cô nghe thấy phía bên kia có giọng nữ đang trò chuyện."Tôi mua đồ ăn khuya, ăn có muốn qua ăn cùng không?

"Là tiếng của nữ đồng nghiệp Du Xảo từng gặp trước đó. Lăng Hạc đáp:"Tôi không ăn, giờ chỉ muốn đi ngủ thôi." 

"Vậy thôi, chúc anh ngủ ngon nhé." Giọng điệu nghe có vẻ hơi thất vọng.

"Ừm, tạm biệt.

"Được đấy! Lộc Chi lẳng lặng nghe, rất hài lòng với biểu hiện của anh. Lăng Hạc quay lại giường cầm lấy di động, Lộc Chi cố tình hỏi:"Đồng nghiệp nữ hả anh?"

Anh cũng chẳng giấu diếm gì: "Ừm.

"Lộc Chi bĩu môi, bắt đầu làm mình làm mẩy:"Có bữa khuya dâng tận cửa sao anh không đi ăn.

"Lăng Hạc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhếch miệng cười khẽ:"Chi Chi, em ghen đấy à?

"Lộc Chi sững người, tính phản bác theo bản năng, nhưng rồi lại tự thấy không cần giải thích bởi hình như mình ghen thật. Cô không thích cảm giác đó, nên quyết định ra đòn nắm quyền chủ động. Một bên dây váy của cô rơi xuống nhưng cô không quan tâm. Cô dịch tay vào trong thêm chút nữa, đồi núi nhấp nhô dưới lớp váy lại càng loá mắt."Lăng Hạc, hồi học cấp ba, anh có khi nào nghĩ tới em rồi… tự an ủi không?

"Đúng như trong dự liệu, Lộc Chi thấy ngay gương mặt Lăng Hạc đỏ bừng trong nháy mắt. Anh không nói gì, cô cắn chặt không buông:"Trả lời em đi."

Nhìn "đồi núi trập trùng" phía bên kia màn hình, giọng anh lại càng khàn hơn, thành thật đáp: "Có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!