Dịch: Cải Trắng
Lăng Hạc ôm ghì lấy eo khiến nụ hôn mỗi lúc một sâu thêm, nhiệt tình bày tỏ một cách vồn vã. Anh mở toạc cổ áo sơ mi của Lộc Chi ra, cúi đầu hít sâu một hơi. Có lẽ cảm thấy ở đây không đủ không gian phát huy, anh bế ngang cô lên đi vào phòng ngủ.
Lăng Hạc đặt Lộc Chi lên giường rồi lập tức áp sát khiến tấm nệm mềm mại hơi lún xuống.
Anh chống tay chăm chú nhìn cô từ trên xuống, giúp cô gạt đi những lọn tóc hỗn độn dính trên mặt. Sau đó, không biết sao lại bất thình lình "xuất trận", cắn một cái lên xương quai xanh của cô.
"A…" Bị "tấn công
"bất ngờ, Lộc Chi thét lên một tiếng vì đau. Anh dùng lực cắn thật đấy. Cô có hơi giận:"Anh là chó hả?"
Lăng Hạc nhả ra, thấy trên làn da trắng nõn của cô nổi bật lên dấu răng, anh lại như chú cún nhỏ cúi đầu li3m láp vết thương để an ủi: "Anh xin lỗi."
Miệng nói thế nhưng môi anh không hề có ý định rời khỏi cơ thể cô, cứ lưu luyến ở cổ mãi không rời. Hết li3m rồi lại m út, để lại dấu đỏ đầy mờ ám.
Anh cởi áo sơ mi của cô ra, nhào nặn bầu ng ực để lại dấu tay của chính mình.
Trước giờ mặc dù hai người chơi cũng gọi là tới bến tới bờ nhưng anh rất ít khi để lại dấu vết ở nơi dễ nhìn thấy trên người cô, luôn cảm thấy việc đó không tốt chút nào.
Chỉ có hôm nay là khác thường.
Lộc Chi nghĩ, chắc vừa rồi Chúc Trì đã nói gì đó k1ch thích tới anh.
Thôi, hiếm khi Lăng Hạc giận dỗi, chiều theo anh chút vậy.
Lộc Chi mặc kệ Lăng Hạc chu du hết chỗ này đến chỗ nọ trên cơ thể mình như đánh dấu lãnh thổ, gần như là đâu đâu anh cũng lưu lại dấu hôn.
Cuối cùng là chạm đến nơi sâu nhất.
Việc này anh dùng miệng đã quá nhuần nhuyễn rồi, đầu lưỡi mềm mại và linh hoạt khéo léo len vào trong, dễ dàng khiến cô đạt c@o trào.
Âm đ ế lộ ra bị anh ngậm lấy, hơi sưng nhẹ, Lộc Chi lúc này chỉ biết cong eo mà r3n rỉ.
Anh một lần nữa phủ phục trên người cô, đưa c@u nhỏ của mình sớm đã cứng ngắc tiến vào.
Anh bắt đầu ra vào theo nhịp, vừa làm vừa cắn lỗ tai cô hỏi: "Thế này thoải mái không?
"Tay Lộc Chi choàng qua cổ để sau ót anh, vùi vào trong tóc:"Thoải mái… quá sướng… ưm… nhanh lên anh…
"Lăng Hạc nghe lời dập nhanh hơn, tóm lấy mặt cô nhìn thẳng vào gương mặt có biểu cảm mê loạn ấy:"Chi Chi, anh là ai?"
Lộc Chi he hé mắt, tay để trên vai anh: "Ôi a… Lăng… Lăng Hạc… chậm chút đã.
"Lần này Lăng Hạc không nghe theo, tiếp tục va chạm theo tiết tấu nhanh, giơ tay đánh cái bốp vào mông cô tạo ra âm thanh cực vang."Anh là gì của em?
"Lộc Chi sướng đờ người khi cô bé tiếp nhận sự ra vào với tần suất cao, đáp theo bản năng:"Chồng, huhu… chồng ơi chậm một chút…
"Lăng Hạc cuối cùng cũng hài lòng, hôn lên môi cô chặn lại tiếng kêu r3n, cơ mà dưới thân càng thêm hưng phấn. Đêm ấy, Lộc Chi không đếm được mình đã l3n đỉnh bao nhiêu lần, cũng quên luôn bản thân bị quấn lấy kêu chồng ơi ra sao. Cô chỉ biết khi xong việc ga trải giường đã ướt mất một nửa, đến cuối lúc mình thiếp đi rồi Lăng Hạc còn phải bẻ chân cô ra bôi thuốc cho"miệng nhỏ
"kia. Vào đông, trường nào cũng cho học sinh nghỉ kỳ nghỉ đông. Lộc Chi tự dưng nổi lên ý nghĩ muốn về thăm trường. Cô chọn đại một buổi cuối tuần, kéo Lăng Hạc cùng mình về trường cấp ba chơi. Có lẽ do cả hai đều có vẻ ngoài ưa nhìn, Lộc Chi lại nói chuyện khá khéo léo, nên bảo vệ trường cũng chẳng hoạnh hoẹ làm khó họ, hỏi mấy câu liền thả người vào trong. Hôm nay đến học sinh lớp 12 cũng được nghỉ nên sân trường cực kỳ yên tĩnh, cành cây trơ lá mang tới cảm giác hơi hiu quạnh."Lúc đó chúng ta không quen nhau nhỉ.
"Lộc Chi đút tay vào túi áo khoác, không khỏi cảm thán. Cô của khi ấy đâu ngờ rằng, đến cuối cùng mình lại kết hôn với Lăng Hạc, trở thành vợ chồng. Lăng Hạc nhàn nhạt đáp lời:"Có em không quen anh thôi."
Lộc Chi nghẹn họng. Cô phát hiện ra kể từ khi Lăng Hạc thẳng thắn bày tỏ anh thích cô từ hồi cấp ba, anh nói chuyện mạnh miệng hơn hẳn.
Cô nói, anh không cần giấu mọi thứ trong lòng, anh cũng rất nghe lời làm theo. Thay đổi ấy khiến cô rất thích.
Cô nhếch khoé miệng cười thầm, không đáp lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!