Chương 13: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Lộc Chi vừa vào trong Chúc Trì đã thấy ngay. Hai mắt anh ta sáng lên, nhưng ngay giây tiếp theo trông thấy Lăng Hạc đứng cạnh, sắc mặt anh ta chợt hơi sượng.

Cơ mà cô không quá để tâm tới màn thay đổi biểu cảm "xuất sắc" của anh ta, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cái rồi bình thản tìm chỗ ngồi xuống. 

Cô không có biểu hiện gì bất thường, Lăng Hạc tất nhiên không phát hiện ra. 

Chẳng hiểu sao tự dưng Lộc Chi lại thấy hơi căng thẳng. Không phải cô bận tâm tới Chúc Trì, chỉ là cô không muốn để Lăng Hạc chạm mặt anh ta mà thôi. 

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Nếu là trước kia, Lộc Chi có thể để bạn trai hiện tại và bạn trai cũ ngồi chung bàn, ba người ngồi ăn với nhau chẳng chút ngại ngùng. Nhưng bây giờ, cô chỉ biết mình không thích Lăng Hạc thấy Chúc Trì. 

Thế nên suốt bữa ăn cô thường xuyên thất thần.

Lăng Hạc tất nhiên cảm nhận được cô không mấy để tâm đ ến bữa ăn hôm nay, lòng dẫu biết lạ nhưng anh cũng chưa mở miệng hỏi gì, vẫn liên tục gắp đồ ăn cho cô. 

Cuối cùng, khi Lăng Hạc định đứng dậy thanh toán, Lộc Chi cản anh lại, nói nay cô cố ý đến đợi anh tan làm, bữa này để cô mời mới đúng. 

Lăng Hạc cười nhẹ, không giành phần nữa. 

Lộc Chi rất thích điểm này ở anh. Anh không phải kiểu người gia trưởng hay sĩ diện, sẽ không tức giận lúc lên giường cô nói anh ngây ngô, không ghét bỏ Lộc Chi dùng từ ngoan ngoãn miêu tả mình.

Giống như lúc này đây, anh cũng không thấy mất mặt vì cô muốn thanh toán. 

Thanh toán xong, tự dưng cô hơi buồn vệ sinh nên bảo Lăng Hạc đợi ở đây, chờ cô đi WC một lát. 

Lăng Hạc đứng gần cửa chờ cô, tự dưng chẳng biết từ đâu chui ra một gã đàn ông lạ mặt tới gần. 

Anh chỉ biết anh ta cũng là khách trong nhà hàng, mới nãy hình như bọn họ còn ngồi cách nhau mấy cái bàn. 

Gã đàn ông đó đứng trước mặt anh, quét mắt đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, cái cảm giác quan sát bất lịch sự ấy khiến Lăng Hạc phải nhăn mày. 

"Anh là bạn trai cô ấy à?

"Lăng Hạc hiểu ngay đây là ai. Anh cười nhạt, đáp:"Tôi là chồng cô ấy.

"Chúc Trì ngẩn người, con ngươi mở to, sau đó bật cười như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước lắm:"Cô ấy kết hôn rồi á?

"Lăng Hạc yên lặng siết chặt tay lại. Chúc Trì vẫn không tin:"Người anh em, kiểu người như anh không phải gu của cô ấy đâu. Anh nên từ bỏ đi. Cô nàng này hay có mới nới cũ lắm.

"Đến nước này Lăng Hạc không duy trì nổi nụ cười lịch sự tối thiểu nữa:"Chúng tôi đã kết hôn rồi."

Chúc Trì không thèm để tâm lời anh nói, ngả ngớn dùng lưỡi đá đẩy đẩy má bỡn cợt: "Lộc Chi ấy, ở trên giường nhiệt tình lắm phải không?

"Anh ta đút tay vào túi, híp mắt nói tiếp:"Thú thực, tôi rất thích cô ấy đấy. Nếu anh và cô ấy kết hôn rồi, hay là anh suy nghĩ kỹ xem, dù sao tôi cũng không ngại chơi ba…" 

Anh ta còn chưa nói dứt câu miệng đã không thể thốt ra nổi tiếng nào, thay vào đó là nhận ngay một cú đấm vào mặt. 

Đến khi Lộc Chi quay lại, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là hình ảnh Lăng Hạc và Lộc Chi đánh nhau, kế bên có nhân viên phục vụ đang khuyên ngăn, phải khó khăn lắm mới tách họ ra được. 

Lộc Chi nhanh chóng phán đoán sơ bộ tình hình trước mắt, xác nhận vừa rồi Lăng Hạc chiếm thế thượng phong mới yên tâm hơn. 

Chúc Trì lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, thấy Lộc Chi đi tới, dù mặt bị đánh cho thâm tím, biểu cảm vẫn cà chớn như cũ.

Anh ta dùng ngón cái lau đi vết máu ở khoé miệng, cười tươi dò xét: "Lâu rồi không gặp, em đổi khẩu vị à?

"Lộc Chi thẳng thừng ngó lơ anh ta, dùng tay chạm nhẹ vào vết thương của Lăng Hạc:"Anh không sao chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!