Chương 12: (Vô Đề)

Dịch: Cải Trắng

Ánh đèn mờ mờ trong phòng khiến bầu không khí thêm phần ái muội, trên sofa có hai người đang quấn lấy nhau, hương sữa tắm đôi bên quện lại. Cẩn thận lắng nghe còn nghe được cả tiếng nước lách tách nhè nhẹ, âm thanh gì đó như tiếng cọ xát nhớp nháp.

Đó là tiếng của đầu lưỡi chạm vào "cô bé

". Lăng Hạc đang nằm, tay ôm lấy mông cô, khi đó Lộc Chi gần như là ngồi trên mặt anh. Môi anh đối diện với cửa mình của cô, vươn lưỡi ra sức lấy lòng. Đầu lưỡi anh vừa mềm vừa ướt, điệu nghệ"càn quét" bên trong huyệt nhỏ. Anh hiểu cơ thể cô rõ như lòng bàn tay, biết tường tận điểm nhạy cảm của cô nằm ở đâu nên cứ nhằm vào chỗ đó mà nhấn, liên tục như thế khiến Lộc Chi r3n rỉ không ngừng. 

"A ha… thoải mái quá… Lăng Hạc…

"Cô ngửa đầu nhăn mày, nét mặt không rõ đang sung sướng hay đau khổ, tay không tự chủ được mà nắm lấy tóc Lăng Hạc, cuối cùng l3n đỉnh ngay khi anh mới chỉ dùng miệng. Nước trong cơ thể cô trào hết vào miệng Lăng Hạc. Cô cúi đầu, hơi nhích người ra sau một xíu, thấy rõ hành động nuốt xuống của anh. Sau đó, cô lại lui hẳn về, ngồi lên cơ bụng Lăng Hạc, kiệt sức ngả người vào lòng anh. Lăng Hạc ôm lấy cô, cũng không động đậy. Hai người một trên một dưới, cứ như thế giữ khoảng cách thân mật khăng khít."Thế, ID của anh có phải do gõ sai mà thành không?

"Cô vẫn canh cánh chuyện này. Lăng Hạc vuốt v e tóc cô. Tóc Lộc Chi có làm xoăn nên sờ vào cũng không vuốt thuận lắm, nhưng thắng ở cái rất mềm mại, làm anh yêu thích không rời."Không phải."

Lăng Hạc hôn l3n đỉnh đầu cô, nghiêm túc giải thích: "Mê trong mê luyến, Lộc trong Lộc Chi, anh không gõ sai.

"Lộc Chi dán mặt vào lồ ng ngực anh, lén lén nhếch miệng cười:"Anh sến sẩm quá đấy!

"Cô nghe thấy tiếng Lăng Hạc cười khẽ. Cô dùng tay vẽ vời lung tung lên ngực Lăng Hạc:"Lăng Hạc, có một số chuyện, anh phải nói thành lời đối phương mới biết được anh nghĩ gì." 

"Ví dụ như việc, anh không hối hận vì đã chọn bố mẹ và từ giã sự nghiệp. Điều này anh phải nói với họ, có như thế trong lòng họ mới với đi cảm giác áy náy." 

"Và cả chuyện anh thích em, anh cũng phải nói cho em biết. Em là người rất suồng sã, cảm giác mập mờ như kia không phải điều em muốn, anh hiểu không?" 

"Được, anh biết rồi.

"Anh nhắm mắt lại, nghiêm túc hưởng thụ tiếng cô vang lên gần mình trong gang tấc, với tay ra là có thể chạm tới cơ thể. Mỗi khi đáp ứng một yêu cầu nào đó của cô, anh luôn mang lại cảm giác"ngoan ngoãn" khó hiểu, khiến Lộc Chi rất thích. 

"Lăng Hạc."

"Hửm?"

Lộc Chi bỗng nhiên nhổm dậy, nghiêm túc nhìn anh: "Em thấy bản thân may mắn quá!"

"Tại sao?"

"Bởi vì em lấy được một người chồng yêu em.

"Nói xong, chợt cô thấy thấp thỏm:"Anh yêu em không?"

Lăng Hạc đưa tay vuốt mặt cô, tiếng nói như đang run rẩy: "Chi Chi, anh yêu em." 

Câu tỏ tình này anh đã giấu nhẹm đi suốt 10 năm, phải đến giây phút này mới dám nói ra. 

Trong mắt mọi người, anh luôn là kiểu người ưu tú chói mắt, chỉ khi đứng trước mặt cô anh mới thấy tự ti chán chường.

Anh đối xử với ai cũng dịu dàng, lịch sự và ôn hoà, chỉ có Lộc Chi mới có thể k1ch thích sự u ám không ai biết tới. 

10 năm trước, anh và cô từng lướt qua nhau nơi hành lang lớp học, cô nói chuyện vui vẻ với bạn cùng lớp, hoàn toàn không nán lại nhìn anh một giây nào. 

Anh tận mắt chứng kiến cô yêu hết người này tới người khác, người trước người sau chung quy vẫn có nét hao hao nhau thuộc về cùng một gu, nói tóm gọn là hình mẫu hoàn toàn khác xa anh.

Vậy nên, anh chọn vùi lấp tâm tình của mình.

10 năm sau, cô trở thành vợ của anh, cô nói với anh rằng, nếu muốn đối phương hiểu rõ lòng mình, anh phải nói thành lời. 

Thế nên, anh đã nói "anh yêu em".

Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!