Dịch: Cải Trắng
Mỗi lần đi cùng nhau, Lộc Chi đều rất hưởng thụ quãng đường cùng Lăng Hạc về nhà. Không biết có phải do anh cố tình điều chỉnh hay không mà cô luôn cảm thấy chỗ ngồi ở ghế lái phụ rất vừa vặn với mình, ngồi thế nào cũng thoải mái.
Thi thoảng anh sẽ bật radio lên nghe, hoặc là nghe một vài ca khúc nhưng bài nào cũng chầm chậm là chính, thư thái hệt như anh vậy.
Hồi đại học, Lộc Chi rất thích đi bar uống rượu nhảy disco với bạn. Chỉ cần là mấy hoạt động ồn ào nhảy nhót sôi động là sẽ có mặt cô.
Sau này có lẽ do đã trưởng thành hơn, cô ít lui tới mấy chỗ đó, rảnh rỗi là ở lì trong nhà xem phim rồi ngủ.
Vì cô làm blogger nên thu nhập hàng tháng cũng có chút gọi là nhỉnh hơn dân văn phòng, vậy nên nhiều khi có những bạn lâu lắm rồi không liên lạc lại lân la nối lại quan hệ tính vay tiền, thế nên dần dà cô không dây dưa gì với họ nữa.
Mới bắt đầu, Lăng Hạc đã mang lại cho cô cảm giác ngoại trừ gương mặt điển trai kia, những thứ khác dù có phơi bày trước mặt cô cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Đẹp, đứng đắn và nhàm chán.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về Lăng Hạc.
Cũng là hình mẫu trước kia cô không bao giờ có hứng thú.
Nhưng kể từ khi sống chung với anh, Lộc Chi ngạc nhiên phát hiện ra rằng sống cùng anh vô cùng thoải mái.
Anh nghỉ ngơi và làm việc theo quy luật, trầm ổn lặng lẽ. Còn Lộc Chi thì ngày đêm đảo lộn, không phân trước sau, ngày nào cũng như đánh giặc nhưng anh chưa bao giờ dùng giọng điệu bề trên giáo dục cô hay yêu cầu cô phải thay đổi.
Cơ mà Lộc Chi cũng vô thức thay đổi thói quen qua sự ảnh hưởng của anh, tự cảm thấy sống có quy luật như anh chẳng có gì là không tốt cả.
Tất nhiên, sau khi kết hôn nguyên nhân chủ yếu khiến số lần thức đêm của Lộc Chi giảm là do mỗi lần lăn lộn với Lăng Hạc xong cô đều mệt tới không nhúc nhích được, sớm vào giấc, không có thời gian cầm di động.
À, nguyên nhân chủ yếu khiến cô hưởng thụ quãng thời gian đi về cùng Lăng Hạc chính là dáng vẻ lúc lái xe của anh quá nịnh mắt.
Cô bất giác nhếch miệng cười, nghiêng đầu hỏi Lăng Hạc: "Vậy có nghĩa là ánh nắng hiện tại chúng ta nhìn là tia nắng từ tám phút trước hả?"
"Ừm, là như thế đó."
Lăng Hạc ngoảnh qua nhìn cô, cười nhẹ: "Em nghiêm túc nghe hết à?"
Lộc Chi hất mặt: "Tất nhiên rồi! Anh nghĩ em nghe không hiểu à? Xem thường ai đấy.Lăng Hạc bật cười:Anh không có ý đó, anh tưởng em sẽ thấy nhàm chán thôi."
"Không tẻ nhạt đâu, trái lại em còn thấy thần kỳ nữa.
"Cô nhấn mở cửa sổ, gió bên ngoài nhanh chóng lùa vào. Cô ngẩng lên nhìn không gian rộng lớn trước mắt, bỗng cảm thấy thật kỳ diệu khi mỗi ngày đều có thể ngắm được những thứ vô cùng chấn động. Cô lui người lại ngồi ngay ngắn, nói:"Hẳn anh yêu thiên văn học lắm."
"Ừm." Lăng Hạc đánh tay lái, cho xe xuống hầm.
"Anh giỏi thật, hiểu biết sâu rộng quá.
"Lộc Chi thốt nên lời khen ngợi từ tận đáy lòng. Dù cho trước đó công tác ở Cục Hàng không hay giờ làm ở viện bảo tàng, anh đều rất xuất sắc. Lăng Hạc đỗ xe xong xuôi, quay qua nhìn cô:"Mỗi người đều có sở trường riêng mà, chẳng hạn như việc em có tài năng trang điểm vậy.
"Lộc Chi ngẩn người trong giây lát rồi lập tức hồ hởi nhào qua hỏi:"Anh xem video của em rồi à?
"Lỗ tai Lăng Hạc đỏ lên, anh không phủ nhận, chỉ nhẹ"ừm
"một tiếng. Nhưng Lộc Chi nhất quyết không tha, cô đuổi theo anh xuống xe, vào tới tận thang máy rồi vẫn cố hỏi."Em trong video có xinh không?"
"Em makeup đẹp không?"
"Mấy mẹo em mách anh thấy hữu dụng không?
"Thật ra, mấy mẹo Lộc Chi hay chỉ trong video có hữu dụng hay không Lăng Hạc làm sao mà biết được, anh chỉ biết cô trong video rất đẹp, nhưng vẫn còn kém xa so với người thật. Hôm nay hứng thú của Lộc Chi lại cao vọt hơn so với ngày thường, Lăng Hạc có thể cảm nhận được tâm trạng cô không tệ. Bởi vậy mà khi anh hôn cô, cô cũng đáp lại nhiệt tình hơn hẳn, điều ấy khiến anh rất vui. Lúc anh áp Lộc Chi lên giường, cô đột ngột trở mình ngồi lên người anh. Gương mặt hai người ở sát gần nhau, tay cô m ơn trớn mặt anh, cười quyến rũ:"Hôm nay chúng ta thử kiểu khác đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!