Xe dừng trước cửa, Dương Ẩn Chu xuống xe đi vào nhà, thấy bên trong tối om một màu, đoán được Sơ Y chắc đang ngủ. Anh thay giày đi vào bật đèn, lên lầu xem thử, quả nhiên cô đang ngủ, vẫn còn sốt nhẹ chưa khỏi hẳn.
Không chỉ vậy, người cô như vừa được vớt ra từ nồi hấp, trông ướt đẫm mồ hôi.
Tóc ướt, trán phủ một lớp mồ hôi mịn có thể thấy rõ bằng mắt thường, cằm và cổ chạm nhẹ cũng đều là mồ hôi, tình trạng ngực và lưng không cần nghĩ cũng biết sẽ thế nào.
Dương Ẩn Chu không đành lòng nhìn, lấy khăn khô lau người cho cô, mở cửa sổ thông gió, để cô dễ chịu hơn một chút.
Ban đầu anh không định giúp, vì nghĩ không đến nỗi nghiêm trọng thế, giờ anh rất thắc mắc mẹ cho cô uống cái gì mà thành ra thế này.
Tình huống bây giờ thật khó xử.
Nếu không xử lý kịp thời, cả ngày hôm nay chắc sẽ uổng công, ngày mai tỉnh dậy có khi lại sốt cao, lúc đó lại phải mời bác sĩ đến khám lần nữa.
Anh thì không sao, chỉ tội người bệnh phải chịu khổ thêm một lần vô cớ.
Tả Bội Vân không biết hai tháng từ khi anh về nước, anh và Sơ Y chưa từng có quan hệ vợ chồng thực sự, bà tưởng họ đã thẳng thắn với nhau từ lâu, nên với tư cách người lớn, việc dặn anh giúp Sơ Y thay quần áo cũng là điều bình thường.
Nếu họ là vợ chồng thật sự, đây chỉ là chuyện nhỏ giúp đỡ nhau thôi, hoàn toàn không cần băn khoăn. Nhưng vấn đề là hoàn cảnh của họ đặc biệt, thừa cơ hỏa hoạn mà đi hôi của không phải việc làm của người quân tử, Dương Ẩn Chu hơi khổ sở với ranh giới đó.
Lau mồ hôi cho Sơ Y xong, anh thử gọi cô vài tiếng xem có đánh thức được không. Sơ Y không mở mắt, chỉ cảm thấy có người quấy rầy giấc ngủ, hé miệng phát ra hai tiếng ú ớ không rõ, bàn tay mềm yếu đẩy anh một cái rồi xoay người ngủ tiếp.
Dương Ẩn Chu thấy cô đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đành hỏi thẳng có muốn thay bộ đồ ngủ khác không, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy, lần này thậm chí không nhúc nhích, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Sau khi thử vài lần không kết quả…
Dương Ẩn Chu đã trải qua khoảnh khắc khó xử nhất trong đời, đành phải lấy bộ đồ ngủ sạch từ tủ ra cho cô, cuối cùng vẫn làm theo lời mẹ dặn. Sau một đêm đổ mồ hôi ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, Sơ Y cảm thấy như được hồi sinh.
Việc đầu tiên khi rời giường là đi tắm, nhưng khi cởi quần áo, cô nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ mình đang mặc trong gương, phát hiện có gì đó không đúng.
Hôm qua cô mặc bộ này sao?
Phải không nhỉ? Hình như không phải…?
Sơ Y đầu óc hơi rối, cảm giác còn mơ hồ vì sốt, nhớ không rõ.
Cô không nghĩ nhiều, tắm xong bỏ đồ thay ra vào giỏ đồ giặt mang ra máy giặt, đi ngang ban công chợt thoáng thấy hai bộ đồ ngủ treo trên dây phơi.
Một bộ là của cô tự giặt chiều hôm qua, cô nhớ rất rõ, còn bộ kia… hoàn toàn không có ấn tượng.
Sơ Y nhìn kỹ thêm vài lần, khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi thật kỹ mà vẫn không hiểu: Hôm qua rõ ràng cô chỉ tắm một lần, chỉ thay một bộ đồ ngủ, sao lại có tới hai bộ treo trên đó?
Tuy Sơ Y phản ứng hơi chậm, nhưng cô không phải người ngốc, những vấn đề phức tạp chỉ cần cho cô chút thời gian là có thể nghĩ ra.
Nếu nhớ không nhầm, bộ đồ ngủ trên kia đúng là bộ cô thay sau khi tắm chiều qua, còn bộ đang phơi trên ban công nghĩa là có người đã giúp cô thay đồ tối qua, lại còn giặt sạch và phơi lên nữa.
Tả Bội Vân đã về trước khi cô ngủ, theo lý thì không thể quay lại nhà, và trong nhà này ngoài cô ra chỉ có mỗi Dương Ẩn Chu.
Nếu không phải anh thì còn ai nữa!?
Sơ Y nghĩ rối loạn, không muốn thừa nhận cũng không dám thừa nhận. Cô thà là do mẹ Dương không yên tâm chạy về chăm sóc còn hơn là Dương Ẩn Chu, nhưng giả thiết này hoàn toàn không thể xảy ra.
Theo thói quen buổi sáng, cô mở điện thoại xem WeChat, vừa hay thấy tối qua lúc 7 giờ rưỡi Tả Bội Vân đã đăng bảy tám tấm ảnh chụp buổi diễn của chị họ lên nhóm gia đình, chứng minh bà không có mặt ở đây.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người đó chính là Dương Ẩn Chu!
Chắc chắn là anh!!
Sao anh có thể…!! Không nói một tiếng mà lại…!?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!