Tài xế phía trước thấy Sơ Y không đáp lại, một mình ngượng ngùng một lúc, vẫn nhiệt tình như người làm công quay đầu nói tiếp:
"Phu nhân! Phu nhân? Đây là bữa sáng, nếu đói thì phu nhân cứ ăn khi còn nóng. Không đói cũng không sao, đến trường rồi ăn cũng được."
Vâng, cảm ơn.
Sơ Y hoàn hồn nhận bữa sáng, vén túi nhìn bên trong, thấy chỉ có hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, nhưng logo trên túi đóng gói cho thấy bữa sáng này không hề rẻ.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do Dương Ẩn Chu chuẩn bị.
Nói cảm ơn Tiểu Trần xong, cô hơi nghiêng đầu liếc nhìn người bên cạnh, chu miệng không tình nguyện lắm cũng nói một câu cảm ơn.
Dương Ẩn Chu không để ý chút cảm xúc lộ ra trong giọng cô, giơ tay ra hiệu Tiểu Trần đừng nói chuyện mà tập trung lái xe, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Trần dạ một tiếng, xoay người nghiêm túc làm tốt công việc của mình.
Mỗi sáng giờ đi làm đường đến trường đều rất tắc, Sơ Y đã quen, nhìn đồng hồ, tính ra giờ này xuất phát dù có tắc cũng đủ thời gian.
Xe chạy nửa tiếng cuối cùng đến gần cổng trường, Tiểu Trần dừng xe cách cổng trường 100 mét:
"Phu nhân, đến trường rồi ạ."
À, cảm ơn.
Sơ Y vô cùng cảm kích, lần đầu tiên được xe chuyên dụng sang trọng đưa đi làm, khó tránh khỏi căng thẳng.
Xe vừa dừng, thậm chí còn chưa dừng hẳn.
Cô hít sâu, không chậm trễ nửa giây, cầm túi và bữa sáng đặt trên đùi đẩy cửa xoay người chạy luôn, Tiểu Trần chưa kịp nói câu Xuống xe cẩn thận, chỉ nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Này là sao…?
Tiểu Trần ngơ ngác nhìn Dương Ẩn Chu qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt anh không hề ngạc nhiên, cảm thấy phu nhân này khá thú vị.
Sơ Y vào cổng trường, nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, tim mới yên ổn xuống, xoa xoa ngực chậm rãi bước đi.
Trong đầu nghĩ:
Không phải nói tốt dừng cách 200 mét để cô xuống sao? Sao chỉ thấy có 100 mét? 100 mét ngắn vậy sao? Vừa rồi xung quanh toàn xe tư nhân đưa đón học sinh, trộn lẫn trong đám đó chắc không mấy ai để ý.
Sơ Y đi chưa được hai bước, đột nhiên nghe phía sau có người gọi, một giọng nói lạnh nhưng không thiếu từ tính.
Giọng quá quen thuộc khiến tim cô vừa yên lại đập dồn dập, Sơ Y khẽ nhíu mày, tưởng mình ảo giác. Vài giây sau, cô đi thêm vài bước về phía trước, cảm thấy không đúng, dừng lại nhanh chóng quay đầu nhìn.
Dương Ẩn Chu mặc vest đen thắt cà vạt xanh đậm, một tay đút túi đứng ở cổng trường, hóa ra đã xuống xe lặng lẽ đứng đó nhìn cô, đợi cô quay lại.
Sơ Y mơ hồ xoay người đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, định giơ tay ra hiệu hỏi anh định làm gì, làm được nửa chừng thì thấy giữa ngón trỏ và ngón cái tay phải anh đột nhiên kẹp một cái điện thoại vỏ màu hồng nhạt.
Chưa đầy ba giây, ánh mắt Sơ Y từ mơ hồ, khó hiểu lập tức chuyển sang chịu phục, phục chính mình.
Dương Ẩn Chu biết cô đã thấy, còn cố ý giơ tay cao hơn cho cô thấy rõ hơn, giọng nhàn nhạt pha chút bất đắc dĩ,
"Bỏ quên điện thoại à?"
Sơ Y muốn cắn lưỡi mình, xấu hổ bao trùm lấy cô, có phần ngượng ngùng, đành phải đội ánh mắt của đám học sinh đi qua lấy lại điện thoại.
Ánh mặt trời xuyên qua tán ngô đồng ở cổng trường tách thành từng vòng sáng nhỏ dừng trên người anh, nhưng chẳng hề che lấp được ánh hào quang của anh, anh đứng lặng ở đó mà có vẻ nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Sơ Y nhìn thẳng phía trước, vừa đi vừa nhìn anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!