Qua những ngày này, Tống Dư đã mất hết thể diện.
Cô không còn quan tâm người khác nhìn mình thế nào nữa, chỉ muốn giải thích cho rõ ràng. Mỗi ngày cô tan làm sớm, đứng đợi ở bãi đỗ xe. Cuối cùng sau một hồi chờ đợi, cô đã gặp được Dương Ẩn Chu.
Không còn giữ hình tượng nữa, cô cầm theo túi xách đuổi theo anh:
"Dương Ẩn Chu, anh nghĩ về tôi thế nào cũng được, nhưng anh không thể vu khống rằng tôi đã đến nhà anh khiêu khích vợ anh. Chuyện tôi không làm, sao tôi phải nhận? Tại sao tôi phải chịu oan ức như vậy?
Tôi không biết vợ anh đã nói gì với anh, nhưng sự thật là tôi hoàn toàn không có khiêu khích cô ấy.
"Dương Ẩn Chu dừng bước, liếc nhìn cô một cái lạnh nhạt:"Cô đứng đợi tôi ở đây chỉ để nói những điều này sao?Đúng vậy.
"Dù chật vật nhưng Tống Dư vẫn cố gắng giữ phẩm giá, nhấn mạnh:"Tôi nói những điều này là vì bản thân tôi, không phải để quấn lấy anh.
Anh yên tâm, từ nay về sau anh chỉ là cấp trên của tôi, chúng ta không có quan hệ gì khác.
"Dương Ẩn Chu gật đầu, cười nhạt:"Được, tôi đã rõ.
"Không ngờ anh lại trả lời ngắn gọn và thẳng thắn như vậy. Tống Dư liếc nhìn anh một cái, đang định bỏ đi thì thấy anh nghiêng mặt, cuối cùng cũng nhìn về phía cô, giọng đầy mỉa mai:"Tôi tin lời cô nói, cô không có lời lẽ khiêu khích cô ấy. Nhưng khi bước vào nhà tôi, nhìn thấy cô ấy, trong lòng cô nghĩ gì, chắc cô rất rõ. Mục đích cô đến nhà tôi là gì, cô cũng nên hiểu rõ, không cần tôi phải nói ra đúng không?Tôi… tôi không có!
"Tống Dư không thể phản bác, ấp úng nửa ngày chỉ nói được ba chữ"tôi không có
"cùng một câu giải thích yếu ớt:"Anh dựa vào đâu mà nghĩ về tôi như vậy?"
Khoảnh khắc mất mặt nhất của một người không phải là bị mắng hay bị đánh, mà là khi những suy nghĩ đen tối trong lòng bị phơi bày không che đậy, như bị tấm gương chiếu yêu soi thấu.
Cô không thể không thừa nhận, khi nhìn thấy vợ anh, trong lòng có sự khinh thường, so sánh. Việc cô trang điểm kỹ lưỡng đến nhà anh vào một buổi sáng cuối tuần là vì điều gì, cô thật sự rõ ràng, không thể phủ nhận tất cả.
"Nhớ kỹ lời cô nói, sau này trừ công việc ra, đừng tìm tôi nữa." Dương Ẩn Chu nói xong câu cuối cùng liền lên xe rời đi, để mặc Tống Dư một mình đứng đó xấu hổ.
Sau nhiều cuối tuần tăng ca, Dương Ẩn Chu cuối cùng cũng tích góp được vài ngày nghỉ. Anh bàn với Sơ Y về việc cùng đi đâu đó gần đây, hai người lặng lẽ nghỉ ngơi một chút.
Lần đầu tiên nghe anh nhắc đến từ nghỉ phép, Sơ Y nghiêng đầu, chống cằm hỏi đùa:
"Thì ra vị phó cục trưởng kinh tế tư nhân cuồng tăng ca cũng biết đi nghỉ phép à? Mới lạ thật!"
Sao lại không?
Dương Ẩn Chu thấy cô nghịch ngợm, đưa tay bóp má cô,
"Em xem anh như người nguyên thủy à?"
"Đâu có, em chỉ thấy anh là người không thú vị lắm, không giống kiểu người thích nghỉ phép du lịch." Sơ Y đặt hai tay lên vai anh, tò mò hỏi,
"Trước đây anh nghỉ phép thường đi chơi đâu? Đừng nói là đi leo núi với đồng nghiệp nhé?"
Dương Ẩn Chu cười hỏi, Sao em biết?
Chán thật đấy! Cô chợt nghĩ ra điều gì đó:
"Lần này anh không định bắt em đi leo núi với anh đấy chứ? Em không đi đâu. Nếu là leo núi thì thôi đi. Anh tìm người khác đi chơi đi, đi một chuyến về em còn phải đi làm đi học, người ta mệt chết mất."
Dương Ẩn Chu cụp mi nhìn cô, ánh mắt như người cha già lo lắng:
"Em yếu như vậy, vận động một chút có sao đâu?"
"Em yếu chỗ nào? Em chỉ gầy thôi, mà là gầy từ sinh ra." Sơ Y kiên quyết từ chối, không thể thương lượng:
"Em không đi với anh đâu, em sẽ chết trên núi mất. Ai lại hẹn hò với vợ mà đi leo núi chứ, anh tự suy nghĩ lại đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!