Thứ Hai đi làm, Dương Ẩn Chu đang ăn trưa ở căng tin công ty thì tình cờ gặp Kha Thuyên và Uông Cảnh Thắng. Hai người họ bưng khay cơm đến ngồi đối diện anh.
Uông Cảnh Thắng vừa húp một ngụm canh vừa hỏi:
"Hiếm thấy sếp ghé căng tin ha? Hôm nay rảnh rang thế?"
Dương Ẩn Chu liếc nhìn cậu ta một cái, vẫn ăn với tốc độ không đổi:
"Tiện đường ghé ăn tạm thôi."
Kha Thuyên nhớ đến chuyện Dương Ẩn Chu nhờ vả lần trước, tiện thể báo cáo tiến độ:
"Về cuộc thi của chị dâu, nghe cậu tôi nói đã thuận lợi vào đến vòng ba rồi. Chỉ cần vượt qua vòng này là sẽ có giải thưởng, còn giải gì thì phải chờ đánh giá chung cuộc, chắc giữa năm sẽ có kết quả ạ."
Dương Ẩn Chu nói lời cảm ơn rồi hỏi thêm:
"Vậy kết quả sẽ thông báo bằng cách nào?"
"Sẽ có điện thoại và tin nhắn thông báo trực tiếp đến thí sinh. Sau khi công bố kết quả một tháng sẽ có triển lãm mỹ thuật, nhưng năm nay tổ chức ở đâu thì nghe nói vẫn chưa quyết định."
Uông Cảnh Thắng nghe không hiểu, hỏi:
"Thi gì vậy? Triển lãm mỹ thuật gì? Hai người đang bàn chuyện gì thế, mà sao lại liên quan đến chị dâu? Tôi chẳng hiểu gì hết!"
"Anh không hiểu cũng phải."
Kha Thuyên nhìn anh ta như nhìn người ngố, đẩy gọng kính lên nói,
"Chị dâu học viện mỹ thuật mà, chị ấy vẽ tranh tham gia thi, nếu đạt giải thì tác phẩm sẽ được trưng bày ở triển lãm, hiểu chưa?"
Chị dâu dự thi á?
Uông Cảnh Thắng vừa xúc cơm vừa hỏi,
"Vậy là cậu của cậu giúp à?"
"Đúng rồi, với sếp thân thiết như vậy, chuyện nhỏ có gì đâu."
Uông Cảnh Thắng ồ lên một tiếng, nói giọng ngạc nhiên:
"Không ngờ nha, Kha Thuyên nhà cậu có máu mặt ghê, cậu của cậu ghê thật!"
Kha Thuyên nhìn anh ta, nhíu mày nói:
"Cậu tôi là phó chủ tịch hiệp hội mỹ thuật, cuộc thi đã qua vòng sơ tuyển rồi, chỉ là giúp nộp bản dự thi lên thôi, có gì đâu. Tôi đâu có làm mỹ thuật, tôi chỉ là nhân viên ngoại giao bình thường, cậu ấy giỏi thì liên quan gì đến tôi?"
"Thế cũng ngầu rồi, ít nhất cũng là phó chủ tịch mà."
"Phó chủ tịch gì vậy? Các cậu đang nói chuyện gì thế?"
Lúc này, hai nữ đồng nghiệp bưng khay cơm đến ngồi cùng. Một người ngồi bên trái Uông Cảnh Thắng, người còn lại ngồi cạnh Dương Ẩn Chu.
Kha Thuyên ngạc nhiên khi thấy có đồng nghiệp nữ gan dạ đến thế, dám ngồi ngay cạnh phó cục trưởng ăn cơm. Anh liếc nhìn Tống Dư ngồi đối diện, đẩy gọng kính lên và ân cần hỏi người đồng nghiệp mới:
"Xin chào, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến nhận việc phải không? Xin hỏi tên cô là gì?"
Tống Dư nghiêng đầu, mỉm cười hỏi lại:
"Sao anh biết tôi mới đến hôm nay? Hay là anh quen mặt tất cả mọi người ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!