Chương 41: (Vô Đề)

Hứa Chi gọi cô xuống ăn cơm, Sơ Y quay người mới phát hiện Dương Ẩn Chu vẫn còn ở trong bếp chưa ra. Cô tiến vào phụ bưng thức ăn ra, cười hỏi đùa:

"Anh làm gì trong này vậy? Thấy tay nghề nấu ăn của Hứa Thành giỏi quá nên muốn học hỏi à?"

Nghe thấy vậy, Hứa Thành bưng ra đĩa cua rang muối lớn:

"Học hỏi gì chứ? Anh ấy đã đóng học phí đàng hoàng rồi, học gì mà chả được!"

Thấy họ thân thiết gọi nhau là anh ngọt xớt, Sơ Y tò mò không hiểu sao trong thời gian ngắn Dương Ẩn Chu lại có thể thân thiết với bạn trai Hứa Chi đến vậy.

Lúc nấu ăn, Hứa Chi vô ý để nước tương làm bẩn quần áo. Sơ Y hỏi cô ấy có muốn lên lầu thay đồ không.

Hứa Chi không khách khí nhận lời. Khi hai người vào phòng thay đồ, chỉ còn lại hai người, Hứa Chi nói với Sơ Y:

"Phó cục trưởng nhà cậu thật sự làm tớ bất ngờ đấy. Ban đầu tớ cứ tưởng anh ấy là típ người lạnh lùng khó gần, ai ngờ lại bình dân thân thiện thế, nói chuyện với Hứa Thành cứ như không dứt ra được ấy."

Sơ Y lấy cho Hứa Chi một chiếc áo thun rộng rãi:

"Họ nói chuyện gì mà nhiều thế?"

"Đủ thứ trên đời luôn, tớ cũng không hiểu sao họ có nhiều đề tài thế." Hứa Chi tự nhiên cởi áo trước mặt Sơ Y để thay đồ mới, vừa thay vừa nói.

"Một người từng trong quân ngũ, một người làm chính trị, thật ra cũng na ná nhau. Họ trò chuyện về đơn vị công tác của nhau đấy. Dương Ẩn Chu còn dạy anh ấy nấu ăn nữa, lát nữa cậu có thể nếm thử, mấy món trên bàn là do anh ấy làm đấy."

Sơ Y ngạc nhiên:

"Thật sự học nấu ăn à? Món nào vậy?"

"Không nói cho cậu đâu, đoán thử xem."

Thay xong quần áo, Hứa Chi cho bộ đồ bẩn vào túi, định lát về sẽ mang theo.

Hai người cùng xuống lầu, vừa đi vừa trò chuyện. Sơ Y nói:

"Thật ra anh ấy không phải người lạnh lùng đâu. Tớ nhớ hồi nhỏ hay đến tìm anh ấy, lấy đủ lý do vớ vẩn vì không muốn về nhà, nhưng lần nào anh ấy cũng đều đáp lại, chưa bao giờ tỏ ra khó chịu hay đuổi tớ đi cả."

"Đó là vì là cậu thôi."

Hứa Chi nói.

"Với lại, lúc đó cậu còn bé, cậu hồi nhỏ dễ thương ngoan ngoãn thế, đến nhà tớ tớ cũng đâu nỡ đuổi!"

Sơ Y liếc nhìn cô bạn, không biết phải phản bác thế nào:

"Cậu nói hết rồi còn gì. Dù sao anh ấy không phải người vô tình đâu."

Hứa Chi nhướn mày, tỏ vẻ hiểu chuyện:

"Tớ nhìn ra rồi, không cần giải thích. Thật ra từ vụ cậu bị thương trước đây tớ đã nhận ra rồi, anh ấy là người rất ổn định về cảm xúc và có giáo dưỡng, đàn ông như vậy hiếm lắm."

"Đang nói chuyện gì thế? Mau vào ăn cơm đi, để nguội hết bây giờ!"

Hứa Thành đang rót rượu bên bàn ăn, thấy hai cô gái cứ loanh quanh ở cầu thang nên gọi với.

Hứa Chi nghe thấy, vội bước nhanh tới:

"Đến đây, đến đây! Dương Ẩn Chu đâu? Người ta còn chưa thấy chồng đâu, anh vội cái gì? Đồ ăn đâu có nguội nhanh thế, bây giờ đâu phải mùa đông! Với lại có món nguội còn ngon hơn ấy chứ!"

Hứa Thành rót rượu cho Hứa Chi, cho mình và Dương Ẩn Chu, còn một ly đang định rót cho Sơ Y thì lịch sự hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!