Sau đêm hôm qua, Sơ Y đã bớt ngượng ngùng hơn khi Dương Ẩn Chu giúp cô tắm rửa. Tốc độ cởi quần áo nhanh hơn nhiều so với tối qua, và khi bọt xà phòng chạm vào người, cô cũng tự mình xoa nhẹ.
Chỉ có những lúc vô tình chạm vào anh, cô mới cảm thấy chút bối rối.
Ban đầu, Dương Ẩn Chu còn rất nghiêm túc khi giúp cô tắm. Anh tỉ mỉ thoa sữa tắm và tráng sạch cho cô. Nhưng đêm nay, Sơ Y nhận ra anh càng lúc càng… không đàng hoàng.
Bàn tay anh cứ lướt qua lướt lại những vị trí nhất định, khiến cô không kiềm được mà phát ra vài tiếng rên nhỏ. Là người trưởng thành, làm sao Sơ Y không hiểu ý đồ của anh chứ.
Cô nhẹ nhàng cảnh cáo:
"Anh có thể nghiêm túc một chút không?"
Người đàn ông không đáp lời, vẫn tiếp tục động tác của mình.
Mặt Sơ Y đỏ bừng, cả người ướt át quyến rũ. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô thốt lên:
"Dương Ẩn Chu, đủ rồi! Anh đang giúp em tắm hay là… Nếu anh còn tiếp tục thế này, em sẽ mặc kệ anh đấy!"
Anh nắm lấy tay cô:
"Nếu đã không chịu nổi thì sao?"
"Thì anh tự giải quyết đi, còn có thể sao nữa? Tại anh tự gây ra mà, có liên quan gì đến em đâu! Nhưng trước hết, anh phải ôm em ra ngoài đã!"
Dù sao tối qua anh cũng giải quyết kiểu đó mà, có gì không được chứ?
Sơ Y vừa định với lấy khăn tắm để lau người, chưa kịp giơ tay đã bị anh ôm chặt vào lòng, cơ thể cô áp sát vào người anh.
Anh dựa vào bồn rửa mặt, nửa thân trên hơi ngả về phía sau do quán tính khi cô đụng vào. Vị trí nhạy cảm kia vì dựa vào mép bồn nên không lùi được về sau, cứ thế cọ xát vào cô.
Anh… Sơ Y nhận ra điều gì đó, toàn thân bỗng nóng ran. Trong cảm giác ngượng ngùng, cô đẩy anh ra, tức giận nói: Anh làm gì vậy?
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở đầy ham muốn của anh. Đặt mình vào vị trí của anh mà nghĩ, quả thật cô cũng hiểu được cảm giác của anh.
Giọng cô nhỏ đi, được anh ôm trong lòng, cô thỏa hiệp hỏi:
"Vậy… giờ phải làm sao?"
Anh cười khẽ, nửa thân trên áp xuống, cằm tựa nhẹ lên vai cô, không làm khó cô:
"Em giúp anh là được."
Vừa dứt lời, chưa kịp gật đầu đồng ý, tay Sơ Y đã bị anh nắm lấy, dẫn đến nơi chưa từng chạm đến.
Như chạm vào dung nham nóng bỏng, khiến toàn thân cô không kiềm chế được mà nóng ran lên, hai má ửng hồng như vừa uống vài ly rượu mạnh. Đến khi dung nham bùng nổ, cô cảm thấy cả người như bị hấp chín, bàn tay đã không còn thuộc về mình nữa.
Dương Ẩn Chu nhìn dáng vẻ của cô, khóe môi cong lên không tiếng động. Anh cúi đầu hôn cô hồi lâu mới buông ra:
"Nhất nhất à, mặt em đỏ quá. Em có biết bây giờ trông em khác hẳn ban ngày như thế nào không…"
Sơ Y nhíu mày, không muốn nghe anh nói:
"… Anh đừng nói nữa. Còn nói nữa, lần sau em không giúp anh đâu."
… Được.
Dương Ẩn Chu cởi quần áo, giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới ôm cô ra ngoài và quay lại dọn dẹp.
—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!