Chương 4: (Vô Đề)

Cô váy đỏ dính vào người Dương Ẩn Chu chưa đầy mười giây, Phó Hoài An chẳng ngạc nhiên gì khi thấy vẻ chán ghét trong mắt anh.

Dương Ẩn Chu rút tay ra khỏi cái níu kéo của người phụ nữ, kéo giãn khoảng cách, đồng thời đối mặt với ánh mắt xem kịch vui của mấy người bọn họ, đồng tử đen nhuận như phủ một lớp băng mỏng bên ngoài, hai mắt trầm tĩnh không một chút cảm xúc, nói thẳng với cô ta: "Cút sang một bên."

Vẫn trực tiếp và tổn thương người như vậy, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Phó Hoài An tặc lưỡi, ngắm nghía bật lửa trong tay, cười thú vị.

Người phụ nữ không vui, nhưng cũng chưa lùi bước, loại đàn ông này cô gặp nhiều, cũng chỉ lúc đầu giả bộ chính nhân quân tử, thực ra bên dưới sớm đã có phản ứng.

Kỳ lạ là, cô ta không thấy Dương Ẩn Chu có phản ứng gì, quần tây may khéo phẳng phiu tới cực điểm, không thấy nếp nhăn nào.

Người phụ nữ không chịu thua, lại áp sát thêm lần nữa, còn sâu hơn lúc trước, cô ta không tin, thật sự không có chút phản ứng nào.

Có phải đàn ông không vậy!!

Nào ngờ Dương Ẩn Chu không những không phản ứng, còn dứt khoát đứng dậy hất cô ta ra, tư thế định rời đi, như thể cô ta là thứ vũ khí sinh học không được đến gần: "Tôi nói chuyện cô nghe không hiểu à?"

Bị quăng mặt như vậy, cô cô váy đỏ ấm ức, tìm người đàn ông bên cạnh phân xử: "Tôi… không biết chọc vị tiên sinh này giận chỗ nào?"

Phó Hoài An thấy vậy, bản tính miệng tiện khó nén, vừa xem kịch vừa cười nói: "Nhiều đàn ông thế mà cô cứ nhắm đúng anh ấy, tiếc là anh ấy sớm có gia đình rồi, vợ quản nghiêm lắm."

Cô cô váy đỏ không lời đáp, đôi chân mang giày cao gót đỏ tự nhiên bắt chéo, châm điếu thuốc, khinh thường liếc Dương Ẩn Chu: "Đều gọi tiếp viên đến, có vợ cũng không cần không cho mặt mũi vậy. Đàn ông tốt vậy, còn đến chỗ gọi tiếp viên làm gì?"

"Này, miệng cô lợi hại thật!" Phó Hoài An dựa sofa, ngồi không đúng tư thế, chỉ vào cô ta nói, "Tiếp viên là tụi tôi gọi, tốt bụng nhắc nhở cô, cô còn cáu với tôi. Thôi đi, với dáng người như cô còn không bằng vợ người ta, người ta không muốn, cô đừng cố bám được không? Cái hai lượng thịt trước ngực của cô có gì mà khoe, tay anh Chu  to, một bàn tay nắm không đủ thì đừng mất mặt xấu hổ."

Cô cô váy đỏ thẹn quá hóa giận, nếu không vì ngại thân phận, có lẽ đã tát anh ta hai cái: "Anh… anh tưởng anh tốt lắm à? Mặt như con cóc ghẻ, tôi ghét nhất là gặp mấy thằng xấu trai miệng loa mép giải khi làm việc!"

"Tôi xấu? Tôi xấu chỗ nào? Này, sao cô nói chuyện với khách thế?" Phó Hoài An bị nói nóng mắt, trừng mắt mắng lại, "Tôi nói toàn sự thật, tôi chỉ khuyên cô tự biết điều thôi."

Nói càng hăng, anh ta còn muốn tìm người đồng tình, "Từ Càng, đúng không?"

Ai ngờ, mấy người khác sớm thấy sắc mặt Dương Ẩn Chu đã khó coi tới cực điểm, không chừng giây sau sẽ hỏi tội tại sao đang yên đang lành lại gọi mấy cô tiếp viên này vào, đều im thin thít không dám hó hé.

Phó Hoài An: "Nhất Nhất…"

Phó Hoài An chưa nói hết câu, vô ý thức định nhắc đến Sơ Y, Dương Ẩn Chu đang định rời đi tiện tay ném tàn thuốc qua, đau đến anh ta kêu ầm lên, "Đệt, anh làm gì ném tàn thuốc vào tôi? Được lắm Dương Ẩn Chu, thân thiết mà hại nhau hả!"

Dương Ẩn Chu chỉnh lại áo vest, lạnh lùng nhìn anh ta, "Lần sau còn thế, đừng gọi tôi ra nữa."

Cô cô váy đỏ thấy thế cười khoái chí, nhìn bóng Dương Ẩn Chu rời đi, chống cằm châm biếm: "Biết sao tôi vào chỉ thấy anh ấy mà không thấy anh không? Vì anh chính là cái này…" Nói rồi cô ta giơ ngón giữa, "Đàn ông hạ đẳng tầm thường."

"Vợ người ta xinh đẹp dáng đẹp liên quan gì đến anh, cần anh đem tôi ra so sánh với cô ấy à, xì!"

Dương Ẩn Chu về đến nhà, ngửi thấy mùi khói thuốc, rượu và nước hoa trên người, khó chịu vô cùng.

Anh vừa vào cửa đã lên lầu, đi thẳng đến phòng tắm trong phòng ngủ chính định tắm rửa để gột rửa mùi khó chịu này, nhưng khi đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ, phát hiện mình như xâm nhập vào một thế giới không nên xâm nhập.

Sơ Y đang mặc chiếc váy cúp ngực trắng thử đồ trong phòng ngủ, trên sofa bên cạnh là áo quần cô vừa thay ra, cả… dây nịt nội y đã tháo.

Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, vui vẻ đến chỉ còn chiếc váy mới mua trong mắt, chưa phát hiện cửa phòng ngủ đã mở và có người đứng đó.

Dương Ẩn Chu định bước vào nhưng thấy cảnh này thì sững người, bước chân theo bản cô dừng lại, đứng tại chỗ nhìn vài lần.

Sơ Y thấy anh qua gương, hơi giật mình lắp bắp, ngượng ngùng quay người, đối mắt với anh: "Anh về rồi, em em… em đang…"

Cô nói lắp bắp, ánh mắt đầy bối rối.

Dương Ẩn Chu dĩ nhiên biết cô đang làm gì, hôm qua cô đã nói với anh hôm nay muốn đi dạo phố với đồng nghiệp, đi dạo phố tất nhiên sẽ mua quần áo, mua váy đẹp, về nhà thử cũng là chuyện rất bình thường.

"Không sao." Có lẽ nhận ra ánh mắt vừa rồi nhìn cô quá trực tiếp, dễ khiến người ta hiểu lầm, anh thu hồi tầm mắt, giọng tự nhiên như chưa thấy gì, "Em cứ tiếp tục."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!