Lục Kỳ nhanh trí không đi thang máy, mà chạy xuống cầu thang từ tầng 3, nhảy hai bậc một lên tới sảnh tầng 1. Cô nhanh chóng tránh những viên cảnh sát đang đứng nói chuyện ở quầy lễ tân và chạy ra ngoài.
Sơ Y là người đuổi theo gần nhất, vừa xuống tới tầng 1 đã hô với cảnh sát:
"Giúp tôi với, cô bé lại chạy mất rồi!"
Các cảnh sát không hiểu chuyện gì xảy ra, quay lại hỏi: Cái gì chạy cơ?
Sơ Y chỉ ra ngoài cửa sổ, về phía cô gái đang chạy như điên: Cô bé kia, Lục Kỳ!
"Trời ơi!! Cô bé này sao vậy?"
"Tính cách hoang dã quá!!"
Tình thế cấp bách, các cảnh sát chỉ kịp thốt lên hai câu rồi nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Sơ Y nhìn theo hướng Lục Kỳ chạy, chỉ cho cảnh sát biết hướng đi rồi không đuổi theo nữa. Dù sao cô cũng không thường xuyên vận động, với tốc độ của cô thì không thể nào đuổi kịp một cô bé có thể chất tốt như vậy.
Hứa Chi chạy theo sau, tìm thấy Sơ Y đang đứng bên một quán nướng, cô khom người thở hổn hển hỏi:
"Sao rồi? Chạy đi đâu rồi?"
"Bên kia, cảnh sát đuổi theo rồi. Yên tâm đi, chắc chắn cô bé không chạy thoát được đâu."
Tại tớ hết! Hứa Chi tự trách đến chực khóc, không kìm được nức nở,
"Tại tớ canh không kỹ, chỉ trong lúc ba nó đi vệ sinh mà đã để cô bé trốn mất. Nhất Nhất… nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây?"
Sơ Y vỗ về lưng bạn, cố gắng an ủi:
"Sẽ không sao đâu, đừng dọa mình. Đây không phải lỗi của cậu, cậu cũng đâu ngờ cô bé lại chạy phải không?"
"Đây là lỗi của tớ, tớ cảm thấy mọi chuyện đều do tớ gây ra."
Vừa dứt lời, ba Lục Kỳ đuổi theo ra, tức giận đẩy mạnh Hứa Chi một cái. Nam nữ sức lực chênh lệch, huống chi là một người đàn ông cao gần 1m9, Hứa Chi không kịp đề phòng, bị đẩy loạng choạng suýt ngã.
"Cô làm cái gì vậy? Trông người mà còn không xong!"
Sơ Y đỡ bạn đứng vững, ngẩng đầu nhìn ông ta với vẻ giận dữ:
"Ông làm gì vậy? Có chuyện gì không thể nói cho phải không? Sao lại động tay đẩy người ta?"
Người đàn ông không kiên nhẫn lại đầy khiêu khích mà đẩy thêm một cái, lần này đẩy Sơ Y, ngẩng cằm nói:
"Đẩy thì sao? Tôi nói sao mấy cô đều kiêu kỳ vậy? Hung hăng cho ai xem hả?"
Sơ Y nãy giờ vẫn đứng im lặng ở cửa như người vô hình, không ai để ý đến. Giờ cô đứng bên cạnh Hứa Chi với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt bướng bỉnh nhìn ông ta, người đàn ông mới nhận ra sự tồn tại của cô.
Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của Sơ Y một lúc, phát hiện đôi mắt cô đặc biệt trong và ngây thơ, mặc áo sơ mi xanh với quần jean ôm sát, vạt áo sơ mi được nhét vào quần jean.
Do thời tiết oi bức, hai cúc áo trên được cởi ra, nhờ chiều cao của ông ta mà có thể mơ hồ nhìn thấy khe ngực nhạt bên trong.
Hứa Chi vừa khóc xong định thần lại thì phát hiện ông ta nhìn Sơ Y với ánh mắt không bình thường. Ở trường, Sơ Y luôn là người xinh đẹp và được yêu mến nhất trong số các nhân viên giáo viên. Hơn nữa tính cách cô tốt, đối xử với mọi người hiền lành, dáng người cũng không tệ.
Khi mới vào làm, nhiều thầy giáo nam đã bóng gió hỏi thông tin liên lạc của Sơ Y, thường xuyên có người đến văn phòng của họ gõ cửa để tán tỉnh cô.
Về sau Sơ Y cảm thấy phiền phức, nói với họ rằng cô đã kết hôn từ lâu, những người theo đuổi mới dần biến mất. Dù vậy, khi có liên hoan đồng nghiệp mà Sơ Y không có mặt, họ nói đến chuyện mai mối, những người đó vẫn lấy Sơ Y làm ví dụ để hỏi: Có ai xinh đẹp như Sơ Y không?
Có cô gái nào kiểu như Sơ Y không, giới thiệu cho họ một người đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!