Chương 28: (Vô Đề)

Sau khi gọi điện cho Dương Ẩn Chu, Hứa Chi vẫn chưa kịp chuyển hướng ánh mắt khỏi đôi mắt bị bỏng của Sơ Y thì cảnh sát đã quay trở lại và khống chế được Lục Kiếm Thành.

Cảnh sát hỗ trợ gọi xe cấp cứu 120 đưa Sơ Y tới bệnh viện. Họ thông báo với Hứa Chi rằng đã tìm thấy Lục Kỳ, hiện đang bình an vô sự trên xe cảnh sát.

Vở kịch đêm nay cuối cùng cũng hạ màn.

Cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nhưng vẫn phải về đồn cảnh sát để làm bản tường trình.

Lên xe rồi Hứa Chi mới phát hiện điện thoại của Sơ Y vẫn còn trong tay mình. Cô tưởng cuộc gọi đã tự động ngắt nhưng thực ra vẫn đang kết nối, kéo dài đến hơn 20 phút.

Vì mọi chuyện diễn ra quá hỗn loạn nên cô không kịp để ý. Giờ mới nhớ ra, cô ngượng ngùng nói với người ở đầu dây bên kia:

"Xin chào, em là Hứa Chi. Điện thoại của Sơ Y đang ở chỗ em, em quên bỏ lại vào túi của cậu ấy. Về chuyện tối nay… Xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi… Em không cố ý…"

Gặp phải chuyện như vậy, Hứa Chi cũng rất khổ sở. Cô cũng chỉ là một cô gái mới ra trường được 3 năm, lần đầu tiên trải qua tình huống này.

Đầu dây bên kia, Dương Ẩn Chu bình tĩnh nói:

"Đừng khóc, anh đang trên đường tới bệnh viện. Em nói anh biết có phải cô ấy được đưa tới Bệnh viện số 2 ở đường Hoài Bắc không?"

Vâng, đúng rồi.

Hứa Chi vội vàng gật đầu.

"Sau khi em xử lý xong bên này, em sẽ mang điện thoại qua cho anh."

Không cần. Dương Ẩn Chu vẫn giữ giọng điệu bình thường.

"Em giữ điện thoại đã, anh qua bệnh viện xem là được rồi. Nếu không có việc gì thì em về nghỉ ngơi trước đi."

Nhưng mà…

"Có anh ở đây, tạm thời cô ấy chưa cần dùng điện thoại đâu. Ngày mai em qua thăm cô ấy cũng được."

"Vâng… Em thật sự xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho hai người." Hứa Chi đành ngắt máy trong bất lực.

Sơ Y gặp chuyện lớn như vậy mà Dương Ẩn Chu không hề trách móc hay oán hận cô một câu nào. Anh còn thông cảm cho hoàn cảnh và bảo cô về nghỉ ngơi. Điều đó càng khiến cô thêm ngượng ngùng, về nhà cả đêm không ngủ được vì áy náy.

Tới bệnh viện, Tiểu Trần giúp Dương Ẩn Chu hỏi thăm và nhanh chóng tìm được phòng của vợ anh.

Khi Dương Ẩn Chu đẩy cửa phòng bệnh và nhìn thấy Sơ Y, cô vẫn mặc bộ quần áo sáng nay ra khỏi nhà, giờ lấm lem bẩn thỉu. Đôi mắt được băng bó kỹ, cô ngồi trên giường, cằm tựa đầu gối, tay vò nhàu ga giường, ngơ ngẩn như một búp bê sứ dễ vỡ.

Cô im lặng đến mức ngay cả khi có người vào phòng cũng không hay biết.

Anh vừa bước vào được hai bước, chưa kịp nhìn kỹ cô thì đã bị y tá gọi:

"Xin hỏi anh là người nhà bệnh nhân phải không?"

Anh gật đầu: Đúng vậy.

"Bác sĩ có việc cần gặp, anh qua đó một chút." Y tá dặn xong rồi đẩy xe vào tiêm thuốc cho Sơ Y.

Khi Dương Ẩn Chu trở lại, Sơ Y đã được truyền nước, nằm gối đầu nghỉ ngơi trên giường.

Nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn, buổi tối trở lạnh. Sợ cô bị cảm, anh cẩn thận định nhấc cánh tay bị thương của cô đặt vào trong chăn, nhưng cô giật mình né tránh, giọng giận dữ:

"Anh đừng chạm vào em được không? Có gì cứ nói, em tự làm được."

Dương Ẩn Chu lúng túng để tay lơ lửng giữa không trung, khóe mắt nhìn cô đau đớn đến nghẹn lại. Thấy cổ tay cô có vết bầm lớn, anh chạm nhẹ và dịu dàng nói: Đừng sợ, anh đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!