Chương 18: (Vô Đề)

Sơ Y bị Dương Ẩn Chu làm giật mình, từ xa nhìn thấy anh ở nơi tối tăm tưởng như ma quỷ, làm cô sợ hãi suýt kêu lên.

Dương Diệc Sâm thấy Sơ Y cứ loanh quanh mà không có động tĩnh gì, không kiên nhẫn quay đầu nhìn, thì thấy anh trai và chị dâu đang đứng phía sau mình.

Không khí đọng lại nửa phút.

Anh ngạc nhiên hỏi:

"Anh, khi nào anh lên đây vậy?"

Dương Diệc Sâm đã lên tiếng, Dương Ẩn Chu lúc này mới từ chỗ tối bước ra, giọng nhạt nhẽo nói: Vừa mới đến thôi.

Dương Diệc Sâm nghe vậy thở phào một hơi.

Rất nhanh, anh lại bổ sung một câu,

"Cũng chỉ kịp nghe em kể chuyện tình sử phong phú mà thôi."

Dương Diệc Sâm suýt nghẹn chết vì một hơi không lên được, ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng. Mới vừa còn hào hứng bao nhiêu giờ đã như củ cải trắng héo rũ, đối mặt huyết mạch áp chế chẳng dám ho he gì:

"Anh nghe hết rồi à… Không phải… Em nói đùa thôi."

Nói đùa?

Dương Ẩn Chu giúp Sơ Y cầm bật lửa ném cho em trai, kéo ghế ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi,

"Thật sự đùa, hay giả vờ đùa?"

"Đương nhiên là thật mà!"

Dương Diệc Sâm nói

"Em có trêu chọc nhất nhất đâu, em đùa với nhất nhất còn thiếu sao?"

"Sao tôi cảm thấy không giống nhỉ? Nào, kể anh nghe thử xem, tôi có chuyện tình sử gì nào?"

"Không phải, anh, anh làm gì vậy? Anh nghe lén em thì thôi đi, giờ còn bắt lỗi em!"

Sơ Y đứng giữa nghe hai anh em đối đáp qua lại, vừa buồn cười vừa bất lực.

Cảnh tượng như vậy không biết đã bao nhiêu năm không thấy, ấn tượng sâu sắc nhất của cô khi còn nhỏ là một lần Dương Ẩn Chu và Dương Diệc Sâm cãi nhau vì Dương Diệc Sâm tan học dẫn cô đi quán net, còn bắt cô chơi game với bạn học trong lớp, bị Dương Ẩn Chu tìm đến mắng một trận.

Lúc đó Dương Ẩn Chu nói với Dương Diệc Sâm:

"Em đi cướp bóc, đi trộm cắp, làm gì anh cũng không quản, nhiều nhất là báo cảnh sát bắt em vào tù, nhưng đừng lôi kéo Sơ Y."

Khi đó Dương Ẩn Chu thật sự rất giận, dẫn Sơ Y về nhà thậm chí không đem theo Dương Diệc Sâm, còn nói với cậu ta:

"Lần sau mà để anh phát hiện nữa, cẩn thận anh đánh cho."

Sơ Y tuổi còn nhỏ, vì không có cha mẹ quản nên cái gì cũng không hiểu, nhưng nhờ có Dương Ẩn Chu mà cô đã biết quán net không phải chỗ tốt, từ đó về sau không bao giờ vào lại.

Giờ nghĩ lại, Sơ Y rất cảm kích anh.

Anh đã chỉ cho cô con đường đúng đắn khi cô còn đang mơ hồ không biết phương hướng, khiến cô không đi chệch đường dù chỉ một ly một tý.

Thất thần vài phút rồi tỉnh lại, phát hiện họ vẫn đang cãi nhau về chuyện tình sử, ai cũng không chịu nhường ai, Dương Ẩn Chu bỗng dưng trở nên đặc biệt trẻ con.

Sơ Y thầm rất muốn móc được chút thông tin hữu ích từ miệng Dương Diệc Sâm, bởi vì cô thực sự rất tò mò về mọi thứ liên quan đến Dương Ẩn Chu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!