Tất nhiên là không ít lần, Sơ Y không thể phủ nhận điều đó.
Trước đây Dương Ẩn Chu giúp cô có lẽ là vì thấy cô đáng thương, biết gia đình kia không thích cô, không đành lòng để cô về nhà chịu đựng ánh mắt của họ. Vì thế chỉ cần anh rảnh rỗi, có thời gian đều sẽ đưa cô đi ăn uống bên ngoài.
Còn bây giờ, họ như đứng cùng một chiến tuyến đối ngoại, khiến Sơ Y có cảm giác được che chở, có người chống lưng.
Nghĩ đến những toan tính nhỏ nhen của Mai Nguyệt Hoa thật buồn cười. Dương Ẩn Chu sớm đã biết bộ mặt thật của bà ta, làm sao có thể giúp bà ta chứ? Anh nhìn qua đã không giống kiểu người có thể bị uy hiếp, để người khác sắp đặt.
Muốn đòi hỏi lợi ích từ anh chẳng khác nào rút râu hổ, khó lòng thành công.
Trong lúc ăn cơm, Sơ Y phát hiện Dương Ẩn Chu ăn rất ít, cả bữa cơm chỉ thấy anh ăn vài miếng. Cô nghĩ có lẽ anh không thích ăn sashimi món Nhật, chỉ vì chiều theo khẩu vị của cô mới đến đây.
Ăn xong, Sơ Y thấy bên ngoài có tiệm bánh mì, tiện đường mua hai cái. Xé bao bì cắn một miếng rồi chê: Không ăn được.
Dương Ẩn Chu cười cô:
"Vậy sao còn mua nhiều thế?"
Sơ Y đưa qua hỏi:
"Hay anh thử xem, biết đâu anh thích?"
Tổng cộng mua hai cái, Dương Anh Ẩn Chum cái còn lại nếm thử, phát hiện hương vị cũng được, không đến nỗi khó nuốt. Vừa lúc anh cũng chưa no, thế là không muốn lãng phí nên ăn luôn.
Ăn xong một cái, còn lại cái Sơ Y mới cắn một miếng nhỏ.
Anh liếc nhìn, hỏi khẽ:
"Thật không ăn nổi à?"
"Không ăn nổi, không hợp khẩu vị em." Thấy Dương Ẩn Chu có vẻ muốn ăn nốt cái này, Sơ Y thử đưa tay qua, …Anh muốn không?
Anh thật sự cầm lấy ăn luôn.
Nam nhân ăn đồ cô đã ăn một cách tự nhiên, trong khi Sơ Y lại đỏ mặt trong suốt quá trình anh ăn, vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn lung tung chỉ không dám nhìn anh.
Dương Ẩn Chu bình thản đứng bên đường ăn xong, vứt túi vào thùng rác.
Trong lúc đó, Sơ Y đi vệ sinh, rửa mặt xong quay lại hỏi:
"Chiều nay anh còn công việc phải xử lý không?"
Dưới ánh cô chói chang, Dương Ẩn Chu chủ động bước sang một bên, dùng chiều cao ưu thế của mình che cô cho Sơ Y.
"Không có gì công việc đâu, về nhà nói cũng chỉ là xem qua một số tài liệu thôi."
Sơ Y chớp chớp mắt hỏi:
"Vậy buổi chiều chúng ta đi đâu?"
Thật ra trong lòng cô không muốn về nhà chút nào, vì ở nhà rất chán. Hôm nay lại khó có thể rủ ai ra ngoài, đa số mọi người đều có hẹn riêng rồi. Ngoài việc lôi kéo Dương Ẩn Chu đi dạo cùng cô, dường như chẳng còn gì khác để làm.
Dương Ẩn Chu nhận ra sự miễn cưỡng trong cô, anh đưa tay ra hiệu:
"Đi loanh quanh một chút vậy."
Hai người đến một trung tâm điện máy gần đó, chuyên bán các mặt hàng gia dụng. Dương Ẩn Chu vô thức lưu luyến đi một vòng quanh khu vực bày bán máy pha cà phê.
Nhận ra sự tập trung của anh, Sơ Y chủ động đề nghị:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!