Chương 12: (Vô Đề)

Sơ Y từ phòng vệ sinh trở ra, theo bản năng cô đi tìm Dương Ẩn Chu.

Cô tìm anh ở ngoài tiệc trước nhưng không thấy. Xác định anh không có ở đó, cô đi vào bên trong.

Dương Ẩn Chu quả nhiên đang ở trong sảnh. Anh đứng ở một bên sân khấu nói chuyện với hai ba người. Trong đó có một người đàn ông lớn tuổi, bên cạnh là vợ ông, và một cô gái mặc váy hồng nhạt đội vương miện trang trí đang nói chuyện với anh.

Với trang phục như vậy, Sơ Y không cần suy nghĩ cũng đoán ra ba người kia là ai.

Lo sợ đi đến quấy rầy cuộc nói chuyện của họ, Sơ Y đắn đo một hồi rồi quyết định không tiến lên. Cô quay lại chỗ ngồi ban đầu, cầm ly rượu lúa chưa uống xong tiếp tục nhấm nháp.

Cô ngồi một mình khoảng bảy tám phút thì Dương Ẩn Chu đến hỏi lo lắng:

"Em đi đâu vậy? Sao anh không thấy em đâu cả?"

Sơ Y đáp:

"Em vào toilet một chút."

Anh thở nhẹ ra, kéo ghế ngồi xuống bên cô:

"Anh còn tưởng em một mình chạy lung tung, lạc mất trong nhà người ta chứ."

Sơ Y cảm thấy cách anh nói như thể cô rất ngốc nghếch, hơi bất mãn:

"Em đâu có vô lễ vậy? Dù gì đây cũng là địa bàn của người khác, cho dù em có tò mò đến mấy cũng không chạy lung tung đâu."

Dương Ẩn Chu nhìn cô chăm chú vài giây, phát hiện tâm trạng cô có chút kỳ lạ, không chắc là do lời anh nói khiến cô nổi giận. Giọng anh trở nên nghiêm túc, âm lượng hạ thấp xuống:

"Anh đương nhiên biết em không phải người như vậy. Anh chỉ đùa một chút thôi. Em giận à?"

Sơ Y lắc đầu:

"Không có, em biết anh đang nói đùa. Là em phản ứng quá mạnh thôi."

Dương Ẩn Chu nhận thấy khóe mắt cô hơi ửng hồng, có vẻ không ổn. Nhưng anh không đoán ra được nguyên nhân. Anh cẩn thận dò hỏi tiếp:

Em mệt à?

Không. – Sơ Y đáp.

"Nhất Nhất, em nói thật với anh đi, có phải em không thích tới chỗ này không? Cảm thấy khó chịu khi ở đây? Muốn về nhà phải không?"

Thật ra anh rất hiểu tâm trạng của cô.

Ở đây không ai là người quen, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ. Ai ở lâu cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên.

Dương Ẩn Chu biết Sơ Y đồng ý đến phần lớn là vì anh chứ không phải cô thực sự muốn.

"Nếu em thật sự không thích thì không cần phải đến. Lần sau anh có thể nói dối."

Sơ Y thấy buồn cười, nói từng chữ một:

"Chẳng lẽ anh lần nào cũng nói dối sao? Như vậy sẽ bị người ta nhìn ra đấy."

Nhưng Dương Ẩn Chu lại bảo:

"Em biết với địa vị hiện giờ của anh, cho dù họ có nhìn ra thì cũng không dám nói gì đâu. Nhiều lắm là sau lưng thì thầm bàn tán một chút về quan hệ của chúng ta thôi."

Nghe đến thì thầm bàn tán, Sơ Y tò mò hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!