Chương 77: Ngoại truyện 9. Bất ngờ

Vào lúc Thần Thần tròn mười bốn tháng năm ngày, chiếc đồng hồ của Châu Túc Tấn cuối cùng cũng đã tới.

Người quản lý cửa hàng năm đó đã được thăng chức làm người phụ trách khu vực, ngày hôm đó là quản lý cửa hàng mới đích thân chào đón Vệ Lai.

Vệ Lai lại đặt thêm một cặp đồng hồ đôi, dùng thẻ VIP của mình xếp hàng.

Quản lý cửa hàng bảo cô sớm chuẩn bị tâm lý: "Giám đốc Vệ, nếu dùng thẻ VIP của chị để xếp hàng, rất có thể phải đợi đến tám, mười năm."

Vệ Lai cười: "Không sao.

"Bây giờ cô đã không còn lo lắng về việc chia tay với Châu Túc Tấn. Thời gian Vệ Lai Bách Đa lên sàn giao dịch đã được ấn định, một tuần sau cô phải đi công tác, đầu tiên là Bắc Kinh sau đó là Thượng Hải. Lúc trở lại Giang An Vân Thần, Châu Túc Tấn đã về nhà, đang chơi với con gái. Thần Thần nằm trong lòng ba, cầm điện thoại di động của ba áp bên tai, học cách gọi điện:"Alooo." Còn cố tình kéo dài âm cuối.

"Alo."

Một chân của cô bé đặt trên cánh tay của Châu Túc Tấn, chân còn lại lơ lửng trong không trung.

"Alo, mẹ. Ừm. Mẹ.

"Tự nói chuyện một mình. Châu Túc Tấn rủ mắt nhìn con gái,"Mẹ nói gì thế?"

Thần Thần cười, "Ba."

Châu Túc Tấn thuận theo lời con gái: "Nói về ba?"

Thần Thần nói bừa: "Ừm."

Lúc này, cửa nhà mở ra, kèm theo tiếng nói: "Bảo bối, mẹ về rồi đây."

"Mẹ!

"Thần Thần hoàn toàn không để ý đến chiếc điện thoại trên tay, điện thoại rơi xuống đất, cô bé trườn ra khỏi vòng tay Châu Túc Tấn. Vì chạy quá nhanh mà giữa chừng bị ngã."Chậm thôi.

"Châu Túc Tấn vội vàng đứng dậy khỏi sofa, còn chưa kịp đi qua, Thần Thần đã tự mình đứng dậy. Vệ Lai ngồi xổm xuống, con gái nhào vào lòng cô. Thần Thần vòng tay qua cổ mẹ, sà vào lòng mẹ,"Mẹ.

"Vệ Lai hôn con gái, ngửi thấy mùi sữa trên người cô bé. Tay còn lại của cô cầm một túi đồng hồ,"Ông xã."

Châu Túc Tấn phản ứng lại: "Đồng hồ tới rồi sao?"

"Ừm."

Chờ đợi gần bốn năm.

"Ba.

"Thần Thần thường nhìn ba đeo đồng hồ, thấy ba mở hộp đồng hồ ra, cô bé liền đưa cổ tay bé bé của mình về phía trước. Châu Túc Tấn cười:"Con muốn đeo?

"Thần Thần gật đầu, đôi mắt đen láy vô cùng linh động, dáng vẻ rất nghiêm túc và mong đợi. Châu Túc Tấn tháo đồng hồ ra, đeo lên tay của con gái, dây đồng hồ nằm bên ngoài lớp quần áo, anh đóng nút lại. Anh nói với con gái:"Đây là quà mẹ tặng ba.

"Sự chú ý của Thần Thần đổ dồn vào cánh tay của mình, lời ba nói cô bé không nghe lọt tai một chữ. Bàn tay cô bé cẩn thận sờ vào mặt đồng hồ, rụt lại rồi sờ tiếp, lành lạnh còn trơn trượt."Ngày mai em đi công tác, sau khi lễ niêm yết kết thúc mới trở về.

"Ít nhất là một tuần, nhiều nhất là mười ngày, đây là khoảng thời gian xa con gái lâu nhất từ sau khi cô sinh con. Châu Túc Tấn tháo đồng hồ trên cánh tay con gái, đeo vào cổ tay mình,"Anh đã xin nghỉ phép dài ba tuần, ngày mai không cần đến công ty."

Vệ Lai tưởng mình nghe lầm, không dám tin đáp: "Bao lâu cơ?"

Châu Túc Tấn: "Ba tuần. Ban ngày trông Thần Thần, buổi tối tăng ca giải quyết công việc, sẽ không ảnh hưởng gì.

"Đeo đồng hồ xong, anh bế con gái lên. Khoảng 8 giờ mỗi ngày, Thần Thần sẽ tắm rửa và đi ngủ, cô bé nằm trên giường nghe nhạc piano một lúc. Trước khi Châu Túc Tấn chơi xong một bản nhạc, con gái đã ngủ say. Căn nhà trở nên yên tĩnh. Chỉ khi con gái đi ngủ, hai người mới có thời gian dành cho nhau. Vệ Lai gần đây bận rộn việc đưa công ty lên sàn giao dịch, thường xuyên tăng ca đến 11 giờ, hôm nay là ngày về sớm nhất. Vào phòng ngủ chính, Châu Túc Tấn ôm cô vào lòng, dùng đầu ngón tay xoa xương cánh ướm của cô,"Có muốn ăn đêm không?

Anh làm cho em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!