Chương 7: Vào đi, không cần đóng cửa

Vệ Lai không có phương thức liên lạc của Châu Túc Tấn, cũng không biết anh ở khách sạn nào, bèn nhờ Triệu Nhất Hàm tìm cách liên lạc với anh.

Đối với một nhân vật lớn như anh, rất khó để lấy được phương thức liên lạc cá nhân, cô không thể làm khó chị gái.

[Số điện thoại của tài xế hoặc thư ký của anh ấy là được.]

Triệu Nhất Hàm bảo cô đợi một chút.

Vệ Lai đứng bên đường, ngây người nhìn màn đêm.

"Vệ Lai, sao em lại ở đây?

"Vệ Lai quay đầu theo tiếng gọi, nhìn thấy một chiếc siêu xe màu xanh đi tới. Trong siêu xe, hai tay Viên Hằng Duệ đặt trên vô lăng:"Tôi đã nói tôi sẽ đợi em, lúc đấy nhất định là em không tin."

Anh ta tự giễu, "Trong mắt em khi đó chỉ có cậu ta, em có thể tin ai được chứ."

Hai năm trước, Viên Hằng Duệ là một trong những người theo đuổi cô, cô đã từ chối anh ta. Sau này, khi cô và Chương Nham Tân ở bên nhau, Viên Hằng Duệ nói sẽ đợi cô chia tay. Anh ta không can tâm nói: Rõ ràng là tôi theo đuổi em trước, Chương Nham Tân không biết xấu hổ chen vào!

Khi ấy, hai người họ suýt nữa đánh nhau vì cô.

Nếu không phải gia thế của Chương Nham Tân cao hơn Viên Hằng Duệ, anh ta đã đấm thẳng vào mặt Chương Nham Tân để trút giận từ lâu.

Dáng vẻ của Viên Hằng Duệ vẫn bất cần như trước kia, mượn lời của bạn bè anh ta, anh ta chính là không có gì ngoài khuôn mặt và một người cha giàu có.

Anh ta nhìn Vệ Lai: "Em đã chia tay tròn một tháng, cuối cùng anh có thể theo đuổi lại em rồi. Hôm nay anh mặc không nghiêm chỉnh, hẹn gặp em vào một ngày khác."

Vệ Lai: "……"

Mặc kệ anh ta đi.

Người mà Viên Hằng Duệ sợ nhất không phải là ba anh ta, cho dù ba anh ta có cắt thẻ ngân hàng, anh ta cũng không sợ. Nhưng anh ta lại sợ Vệ Lai, sợ nhất là khi cô tức giận.

Tâm trạng của cô lúc này có vẻ không tốt, anh ta khôn ngoan ngậm miệng, lùi xe về phía xa.

Đoán là cô đang chờ xe hoặc đợi người đến đón, anh ta ở cạnh chờ cùng cô.

Lúc này, Triệu Nhất Hàm gửi số điện thoại của Châu Túc Tấn và địa chỉ khách sạn nơi anh ở.

Vệ Lai vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi rời đi, Viên Hằng Duệ lúc này cũng quay đầu xe, trở về nhà của mình.

Ngồi lên xe, cô nói địa điểm cho tài xế.

Đi được nửa đường, cô bấm số điện thoại của Châu Túc Tấn rồi gọi đi.

Châu Túc Tấn chuẩn bị đi tắm thì điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ số di động cá nhân của anh.

Anh cầm lên xem, là một dãy số Giang Thành xa lạ.

Không nhiều người biết số điện thoại cá nhân của anh, anh nhận máy: "Ai?"

"Là tôi." Vệ Lai giải thích tại sao mình lại làm phiền anh, "Tôi quên trả đồng hồ cho anh, bây giờ sẽ mang qua đó, khi nào thì anh rảnh?"

"Để ở lễ tân là được."

"Giám đốc Châu, anh đừng cúp máy vội, tôi gặp mặt trả trực tiếp cho anh được không? Tôi còn có chuyện muốn thương lượng với anh, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của anh."

Cô nhỏ giọng hỏi: "Có được không?"

Giọng điệu của Châu Túc Tấn rất lạnh nhạt: "Cô có không ít chuyện nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!