Chương 6: Muốn về khách sạn cùng tôi?

Trước khi Châu Túc Tấn lên tiếng, Vệ Lai đã chuẩn bị tâm lý chôn mình ngay tại chỗ. Vừa nghĩ đến việc bị vạch trần trước mặt mọi người, không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Chương Nham Tân và Mục Địch, cô liền hận không thể ngay lập tức đổi mặt đổi tên, phủi sạch quan hệ với người tên là "Vệ Lai

". Ngay khi cô sắp rơi khỏi vách đá và tan thành từng mảnh, Châu Túc Tấn đã đưa tay ra cứu giúp. Tình tiết đột nhiên xuất hiện bước ngoặt, mặc dù Vệ Lai là người khôn khéo đến đâu, phản ứng lúc này cũng chậm đi nửa nhịp. Đủ loại ánh mắt phức tạp đều nhìn về phía Vệ Lai, Triệu Nhất Hàm đặt ly rượu của Vệ Lai vào trong tay cô, ngữ khí rất bình thản:"Qua đó ngồi đi."

Mối quan hệ giữa cô và Châu Túc Tấn là một màn biểu diễn ngẫu hứng không có kịch bản, cô không thể đoán trước kết quả, chuyện đã đến mức này, cô không biết làm gì ngoài tiếp tục diễn xuất.

Vệ Lai siết chặt ly rượu, cầm túi xách lên, đổi chỗ dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

Chương Nham Tân nhìn cô di chuyển từ chỗ ngồi cạnh Triệu Nhất Hàm đến cạnh Châu Túc Tấn, hai phút trước anh ta còn chúc mừng cô có bạn trai mới, là bởi vì trước đó anh ta không biết đối phương rốt cuộc là ai, nên mới có thể bình tĩnh chúc phúc.

Còn hiện giờ, cô đang ngồi ngay cạnh người đàn ông đó.

Vệ Lai đặt túi lên đùi, đầu óc rối bời, không biết phải làm gì tiếp theo. May mắn thay, người cứu cô là Hạ Vạn Trình, ông lại bắt đầu uống rượu với Châu Túc Tấn.

"Tôi nói mà, bảo sao cậu cứ luôn nhìn về phía của Tiểu Vệ.

"Hạ Vạn Trình mỉm cười, cụng ly với anh. Châu Túc Tấn:"……

"Bậc thầy nói dối không chớp mắt. Anh chưa từng nhìn bất kỳ người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến là người trên bàn rượu. Người ngồi bên cạnh tự nhận là bạn gái của anh, trước khi nói tên anh, anh thậm chí còn không biết trông cô như thế nào. Cho đến khi cô nói ba từ"Châu Túc Tấn

", anh mới nhìn qua, cảm thấy trông cô quen mắt, nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu. Uống rượu một hồi, tin đồn Vệ Lai hẹn hò với nhân vật nổi tiếng trong giới cuối cùng cũng chấm dứt. Châu Túc Tấn vẫn đang nói chuyện với Hạ Vạn Trình, không để ý đến người phụ nữ bên cạnh. Trong tầm nhìn của anh, cô dường như ngồi bất động tại chỗ, lưng thẳng tắp. Anh liếc sang, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay của anh."Lục An không đến Giang Thành cùng cậu sao?" Hạ Vạn Trình vừa nói vừa cầm đũa gắp thức ăn, ông cắn một miếng lại đặt đũa xuống, dường như đồ ăn không hợp khẩu vị. 

"Cậu ta đang ở nước ngoài.

"Châu Túc Tấn phát hiện Vệ Lai vẫn đang nhìn đồng hồ của anh, anh tháo đồng hồ ra, đưa cho cô xem. Vệ Lai nhìn chiếc đồng hồ, có chút do dự, cô chắc chắn anh không biết chủ nhân ban đầu của chiếc đồng hồ này là cô, vậy anh đột nhiên đưa đồng hồ cho cô là có ý gì? Hai người nhìn nhau một lúc. Châu Túc Tấn:"Cầm lấy xem đi."

Có lẽ bởi vì vừa rồi cô một mực nhìn vào cổ tay của anh, nên anh cho rằng cô hứng thú với chiếc đồng hồ này.

Vệ Lai nhận lấy, sau đó anh lại quay người nói chuyện với Hạ Vạn Trình.

Trên đồng hồ vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của anh, cảm giác một tháng sau chiếc đồng hồ này vẫn có thể nằm trong tay cô thật hết sức kỳ diệu.

Vệ Lai không hiểu Châu Túc Tấn, anh không thiếu đồng hồ, chiếc đồng hồ này đối với anh chỉ thuộc mức phổ thông mà thôi, nhưng lại được anh đeo vào dịp xã giao như thế này.

Thỉnh thoảng, có vài ánh mắt hóng chuyện lại hướng về phía cô, cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được. Cô nghiêm túc suy nghĩ, nếu như bạn trai thực sự tháo đồng hồ cho cô nghịch, cô sẽ làm như thế nào?

Cô sẽ không chút do dự mà đeo lên tay mình.

Vì thế, giây tiếp theo, cô trực tiếp đeo chiếc đồng hồ của Châu Túc Tấn vào cổ tay rồi khoá lại.

Dây đồng hồ quá dài so với cổ tay mảnh khảnh của cô.

Vừa giơ tay lên, đồng hồ đã trượt xuống giữa cẳng tay.

"Chúc mừng nhé.

"Mục Địch kính rượu cô lần thứ hai trong buổi tối hôm nay. Vệ Lai không muốn nhìn Mục Địch thêm một giây nào, chứ đừng nói đến uống rượu cùng cô ta. Đáng tiếc ở trên bàn rượu, cô không thể tuỳ hứng làm bậy, nhất là khi cô đang mang danh bạn gái của Châu Túc Tấn. Châu Túc Tấn thấy cô miễn cưỡng nâng ly rượu lên, trên cánh tay trắng như sứ đang đeo chiếc đồng hồ của anh. Anh nói:"Không muốn uống thì đừng uống."

Nói xong, anh lấy ly rượu từ trong tay cô, ánh nhìn lướt qua bàn ăn, hơi nghiêng ly rượu trong tay xem như đáp lễ Mục Địch, rồi thay Vệ Lai uống cạn ly.

Vệ Lai khó tin nhìn Châu Túc Tấn, cô sinh ra một loại ảo giác, giống như mình thực sự là bạn gái của anh, anh đang phối hợp với màn kịch của cô. Yết hầu gợi cảm của anh khẽ lăn, nuốt rượu xuống.

Anh không đưa ly rượu rỗng cho cô, mà đặt ở phía mình.

Đột nhiên, tầm mắt của cô bị chặn lại bởi luồng sáng trên chiếc điện thoại màu đen. Châu Túc Tấn nghiêng người về phía cô, hơi thở lạnh lùng xích lại gần, tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ.

Châu Túc Tấn không nói gì, ra hiệu cho cô nhìn điện thoại của anh.

[Tên gì?] Anh gõ hai từ trong mục ghi nhớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!