Vệ Lai đối diện với anh một lát, sự rung động trong lòng khiến cô vô thức rời mắt nhìn ra ngoài cửa so, cảm thấy bất lực với chính mình, sau đó lại nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra.
Hai chiếc khuy măng sét bị cô nắm chặt trong tay.
Châu Túc Tấn nhìn cô: "Muốn nói gì với anh sao?"
Vệ Lai: "Vậy anh không được ăn ý với người khác như vậy nữa."
Cô nói vậy chỉ để anh hiểu tâm trạng của cô lúc này, ai ngờ lại nghe thấy tiếng "ừm" của anh. Một chữ đơn giản và dứt khoát, khiến cô không biết trả lời ra sao.
Về đến căn nhà ở Giang An Vân Thần, bên mép ghé sofa xuất hiện một bó hoa hồng lớn. Châu Túc Tấn cởi áo vest được một nửa, Vệ Lai liền ôm chặt lấy anh, dựa vào ngực anh.
Anh đã hình thành thói quen, chỉ cần cô dựa vào mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ vòng tay ra ôm.
Môt tay ôm cô, tay còn lại cố gắng cởi áo vest xuống.
Vệ Lai không hôn anh, cũng không chờ đợi nụ hôn từ anh, chỉ yên lặng ở trong vòng tay anh.
Châu Túc Tấn không cách nào treo áo lên tủ ngoài hành lang, bèn tiện tay ném nó sang bên cạnh.
Lòng bàn tay anh vuốt v. e lưng cô: "Có muốn xem quà không? Hay là đợi một lát nữa?"
Trong mắt Vệ Lai không giấu nổi niềm vui: "Không phải tặng hoa rồi sao, còn mua quà khác cho em?"
"Hoa không xem là quà." Anh hỏi lại, "Bây giờ muốn xem không?---ĐỌC FULL TẠI ---Xem.
"Vệ Lai rời khỏi vòng tay anh. Châu Túc Tấn mở một chiếc vali ra, món quà anh tặng không đóng gói cầu kỳ, từ trong túi chống bụi lẩy ra một chiếc họp đồng hồ. Là một chiếc đồng hồ automatic dành cho nữ, đính đầy kim cương, vô cùng tinh xảo. Mặt trong có thiết kế mặt trăng và ngôi sao, kết hợp với dây đeo màu trắng, trang nhã lại mang theo cá tính riêng."Phù hợp vói khí chất của em, nên anh đã mua
Vệ Lai không nhận ra hãng này, nhưng vừa nhìn đã biết không hề rẻ, "Không phải ánh đã tặng cho em một chiếc đồng hồ kim cương sao?"
Châu Túc Tấn nói: "Chiếc đồng hồ kim cương đó không phải anh mua, là quà cưới ông ngoại tặng cho anh.
"Vệ Lai hiểu ý của anh, chiếc đồng hồ màu trắng này do anh đích thân lựa chọn, mới xem như món quà anh tặng cho cô. Cô đưa tay ra, nhờ anh đeo nó lên cho mình. Cô đột nhiên cũng muốn tặng cho anh một chiếc đồng hồ, nhưng lo lắng anh sẽ để ý. Cuối cùng, ngập ngừng không nói ra."Có gì muốn nói sao?
"Châu Túc Tấn nhìn ra sự do dự của cô. Vệ Lai đối diện vói đôi mắt bình tĩnh của anh,"Em muốn tặng cho anh một chiếc đồng hồ, anh có bận tâm khống?"
Câu trả lời của Châu Túc Tấn từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, anh không hỏi tại sao phải bận tâm mà nói: 'Không bận tâm."
Sau đó lại hỏi: "Bây giờ em có tiền sao?
"Anh đang nghiêm túc hỏi cô, chứ không phải nói đùa. Vệ Lai cười:"Đủ tiền để mua cho anh một chiếc đồng hồ, cuối năm em nhận được chút cổ tức."
Châu Túc Tấn đóng vali lại, kéo khoá rồi đặt bên cạnh ghế sofa, "Khi nào định đi mua? Anh sẽ dành thời gian tới."
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Vệ Lai quyết định: "Bây giờ. Quà Valentine em tặng anh."
Àn xong bữa tối, hai người mặc áo khoác rồi đi ra ngoài/
Chiếc Bentley rời khỏi tầng hầm của Giang An Vân Thần, chú Diem hỏi họ đi đâu.
Châu Túc Tấn nhìn cô, Vệ Lai đột nhiên có phần do dự, chọn cùng một thương hiệu sao? Nhưng nếu đổi sang thương hiệu khác, đẳng cấp sẽ thấp đi đôi chút.
Cô chưa bao giờ do dự phiền lòng như lúc này.
Chú Diêm lái xe rất chậm, đợi quyết định của họ.
Châu Túc Tấn trực tiếp ra lệnh đến cửa hàng đồng hồ cao cấp nào, chú Diêm từng đến đó một lần, năm ngoái Châu Túc Tấn và Lục An tới mua đồng hồ, ông lái xe theo sau.
Nói xong, Châu Túc Tấn hạ tấm ngăn ở giữa xuống, quay đầu nói với Vệ Lai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!