Năm ngày trôi qua trong chớp mắt.
Vào ngày 28 Tết, trời nắng chói chang, tuyết sau sân và dấu chân trên nền tuyết trắng đều đã tan, để lộ thảm cỏ xanh mượt.
Chiếc Cullinan để lại Bắc Kinh, Vệ Lai ngồi chuyên cơ của Châu Túc Tấn trở về Giang Thành, máy bay cất cánh vào hai rưỡi chiều, Châu Túc Tấn ra khỏi nhà từ sáng sớm nên không đánh thức cô.
Vệ Lai ngủ đến tám giờ mười lăm mới tỉnh giấc, nằm trên giường thêm vài phút.
Những ngày qua, tựa hồ như một giấc mơ.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng, cô bắt đầu thu dọn hành lý, tìm một chiếc hành lý để đựng thư hoạ.
Hai ngày trước, Châu Túc Tấn đưa cô đến thăm ông bà nội, ông nội nói mỗi cửa hàng trong chuỗi siêu thị của cô đều có quầy sách miễn phí, chủ động hỏi cô có muốn trang trí thư họa hay không.
Đây đều là bút tích của ông nội, rất hiếm khi tặng cho người khác, cô vui mừng khôn xiết, cầm về rất nhiều.
Trước khi ra sân bay, cô gọi điện cho Châu Túc Tấn.
Châu Túc Tấn đang nói chuyện với người khác, gật đầu nói xin lỗi rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Anh bắt máy, Vệ Lai đã nói: "Em chuẩn bị ra sân bay."
"Ừm, về đến nhà thì gọi điện cho anh.
"Nếu là trước kia, anh chỉ đáp một tiếng ừm, sẽ không có câu phía sau. Vệ Lai hạ giọng nói với đầu dây bên kia:"Ông xã."
Châu Túc Tấn: "Sao thế? Muốn anh tiễn em?
"Không sao cả. Cô cũng không muốn anh đến tiễn, cô biết cuộc họp ngày hôm nay rất quan trọng với anh. Chỉ bản thân cô mới biết, một tiếng ông xã vừa rồi không phải đang làm nũng, khác với tất cả những lần trước kia."Không có gì, chỉ muốn gọi anh thôi.
"Trong sân, chiếc Bentley chậm rãi tiến vào. Vệ Lai xách túi xuống lầu:"Chú Diêm đến rồi, em cúp máy đây.
"Quãng thời gian yêu xa lại bắt đầu, sau khi bổ sung bản thoả thuận, cô không biết lúc hai người cách xa nhau sẽ tiếp xúc như thế nào, liên lạc đều đặn hay không. Tất cả niềm tin của cô, đại khái đều đặt ở nơi anh. Máy bay vượt qua ngàn dặm trên bầu trời, càng lúc càng cách xa anh. Lúc tới Giang Thành, ba cô đã đợi ở trước sảnh. Vệ Hoa Thiên không để con gái kéo hai chiếc hành lý lớn nhất, một mình kéo cả hai. Vệ Lai đi bên cạnh, cùng trò chuyện với ba. Vệ Hoa Thiên nói:"Ba còn tưởng con sẽ ở Bắc Kinh đón năm mới với Châu Túc Tấn."
"Vậy thì mẹ con sẽ phải đón năm mới một mình.
"Vệ Lai buột miệng, khiến bầu không khí đột nhiên im lặng hồi lâu. Dù sao lời đã nói ra, cô không bào chữa gì thêm. Lên xe, Vệ Hoa Thiên tháo kính xuống, dùng khăn cẩn thận lau kính. Vệ Lai nhìn qua chiếc kính, có lẽ trên mắt kính không hề có bụi. Cô thu hồi tầm mắt, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Ông xã, em đến nơi rồi.] Châu Túc Tấn gọi điện tới:"Ai đón em? Ba hay mẹ?"
"Ba em."
"Qua Tết anh đến thăm em."
"Được.
"Cuộc gọi ngắn ngủi kết thúc trong chốc lát. Về tới trung tâm thành phố, Vệ Lai đến tặng quà cho ông bà nội và ông bà ngoại, lúc trở về văn phòng thì trời đã tối. Trình Mẫn Chi đang đọc báo cáo trên màn hình máy tính, nghe thấy tiếng gõ cửa,"Giám đốc Trình."
Bà ngẩng đầu, thấy con gái mỉm cười bước vào.
"Đứa trẻ này, không phải mẹ bảo con đừng về sao."
"Con nhớ mẹ rồi." Vệ Lai khom người ôm mẹ, dựa vào vai mẹ làm nũng một lúc rồi cầm tập tài liệu vẫn chưa được xử lý trên bàn lên, "Chỗ này để con."
Trình Mẫn Chi hỏi con gái: "Qua Tết bao giờ thì Túc Tấn tới? Hay bọn con đi nơi khác chơi vài ngày đi?"
Vệ Lai cũng không biết, Châu Túc Tấn không nói cho cô lịch trình cụ thể của năm mới.
__
Đêm giao thừa, Châu Túc Tấn và Châu Gia Diệp về nhà với mẹ, buổi trưa đại gia đình mấy chục người cùng ăn bữa cơm đoàn viên tại nhà ông bà nội, buổi tối ai về nhà nấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!