Chương 42: Giữa chúng ta cũng có thể có tình yêu

Hôn một lúc, Châu Túc Tấn mới rời khỏi môi cô, anh vòng tay qua eo cô, khẽ ôm cô vào lòng. Vệ Lai vẫn ôm anh, anh cũng không buông cô ra.

Châu Túc Tấn: "Ngoại trừ áo vest, còn thích thứ gì nữa không? Nếu không thích chiếc áo kia, anh đổi cho em."

"Không cần đổi, đều là màu em thích.

"Về kiểu dáng, cho dù có đi đổi, cửa hàng cũng không có bộ nào mà cô thích hơn. Vệ Lai hất cằm về hai chiếc két sắt còn lại,"Phổ cập nốt cho em đi."

Châu Túc Tấn nhìn người trong lòng, "Đi ăn cơm đã."

Vệ Lai suýt nữa quên mất, hai người họ còn chưa ăn tối. Cô là người rất coi trọng ba bữa một ngày, trước kia rất hiếm khi quên mất việc ăn cơm.

"Vậy ăn xong thì phổ cập cho em.

"Cô đứng thẳng dậy. Đợi cô hạ tay xuống, Châu Túc Tấn mới buông cô ra. Lúc xuống lầu, Vệ Lai không nắm tay anh, trong nhà còn có dì giúp việc và người khác, cô cũng không bám lấy anh, lúc ăn cơm càng trở nên kiệm lời."Anh có còn nhớ, anh cho phép em bổ sung năm lần vào bản thoả thuận tiền hôn nhân không?

"Châu Túc Tấn bình tĩnh nhắc nhở, là ba lần. Vệ Lai dễ dàng thoả hiệp:"Vậy thì bổ sung ba lần trước, đợi bao giờ em dùng hết thì anh thêm cho em, được không?"

"……"

Châu Túc Tấn không nói gì, "Bao giờ em mới có thể khiến anh bớt lo lắng đây."

Vệ Lai mỉm cười: "Sợ là cả đời này cũng không thể.

"Cô tiếp tục nói về việc bổ sung vào bản thoả thuận tiền hôn nhân, dự định hôm nay thêm một điều khoản. Châu Túc Tấn hỏi:"Em muốn bổ sung gì?"

Vệ Lai nói thẳng: "Trước đó chúng ta đã thoả thuận, anh phải dỗ dành em."

Châu Túc Tấn gật đầu, lại hỏi: "Có khi nào anh không dỗ dành em sao?"

"Không có.

"Anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, không bao giờ để cô phải chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, ngay cả một người bạn trai trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, cũng khó làm được như anh. Vệ Lai muốn kéo khoảng cách trong lòng bọn họ gần hơn một chút, ít nhất là không hời hợt về mặt tình cảm:"Sau này, anh có thể chủ động dỗ dành em không?

Không cần em nhắc nhở, là anh tự nguyện làm."

Ánh mắt Châu Túc Tấn rất lãnh đạm: "Nếu anh không chủ động dỗ dành, có tính là khiến em chịu thiệt thòi không?"

Vệ Lai lắc đầu, "Không tính."

Cô đặt chiếc nĩa ăn salad xuống, nghiêm túc nói:

"Trước khi thêm bất kỳ điều khoản nào, em đều sẽ thương lượng trước với anh, tôn trọng ý kiến của anh. Anh cân nhắc xem có nên thêm vào không."

Châu Túc Tấn: "Đừng thêm vào."

Vệ Lai hơi dừng lại: "Được, vậy em không thêm.

"Cô cúi đầu, tiếp tục ăn tối. Chỉ cần cô không chủ động nói chuyện, bàn ăn sẽ chìm vào im lặng. Châu Túc Tấn đặt đũa xuống, cầm cốc nước ấm lên, uống một ngụm,"Không đồng ý với em, nên không vui rồi sao?"

"Không phải."

Vệ Lai dừng lại vài giây, "Anh phải để em thất vọng một lúc chứ.

"Lúc nói chuyện, cô luôn cúi đầu, chậm rãi ăn salad. Châu Túc Tấn nhìn cô:"Yêu cầu của em không phù hợp cuộc hôn nhân lợi ích của chúng ta, đó là chuyện của những người yêu nhau."

Vệ Lai ngẩng đầu: "Giữa chúng ta cũng có thể có tình yêu mà.

"Nói xong, cô liền hối hận, nhưng tiếc là không thể rút lại được. Châu Túc Tấn đối diện với ánh mắt của cô,"Không phải em cảm thấy hôn nhân và tình cảm đều vô nghĩa sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!