Chương 38: Em có thể đến tìm anh không

Vê Lai lấy nước rửa tay, xoa lòng bàn tay đến khi nồi bọt, mới mở nước lạnh rửa sạch. Do ảnh hưởng tâm lý, từ lòng bàn tay phải đến mỗi ngón tay đều nóng bừng.

Vừa rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Châu Túc Tấn.

Ngay cả hormone lúc đó cũng không thể đánh bại khả năng kiểm soát mạnh mẽ của anh.

Loại cảm xúc như không thể kiềm chế, rất khó xảy ra với anh.

Lúc quay lại giường, cảm giác còn xa lạ hơn trước đó, bầu không khí ngại ngùng và ái muội tràn ngập trong căn phòng tối tăm và tĩnh lặng.

Châu Túc Tấn không quen ôm người khác đi ngủ, cô cũng không quen ngủ trong vòng tay anh. Bàn tay cô mò mẫm dưới lớp chăn, vừa vô tình chạm vào ngón tay của anh, liền vội vàng thu lại.

Châu Túc Tấn đang nằm ngửa, nghiêng mặt nhìn cô, ban nãy hơi thở của cô đều đều, anh tưởng cô đã ngủ. Anh đưa vạt áo ngủ cho cô nắm lấy.

"Cảm ơn.

"Châu Túc Tấn không nói gì, nhắm mắt ngủ. Câu nói cảm ơn của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng không hề có ngữ khí làm nũng. Tựa hồ như người nửa tiếng trước nằm trong lòng anh, khẽ rên một tiếng đầy quyến rũ khi đạt cự. c khoái, là một người hoàn toàn khác. Đó là khía cạnh anh chưa từng nhìn thấy của cô."Ngủ đi."

"Ừm, ngủ ngon."

Vệ Lai thực sự rất mệt mỏi, mơ hồ thiếp đi trong một mớ suy nghĩ.

Mười giờ năm phút sáng hôm sau, cô mới tỉnh giấc.

Ngủ được sáu tiếng rưỡi, xem như đã lấy lại tinh thần.

Châu Túc Tấn không có trong phòng, cô cố gắng không nghĩ về chuyện đêm qua, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.

Quần áo lót đã được giặt sạch, Vệ Lai đến phòng giặt đồ lấy quần áo rồi mặc vào. Lúc đi ngang qua thư phòng, cửa đang đóng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của anh, không biết là đang gọi điện thoại hay họp video.

Vệ Lai không làm phiền anh, trang điểm rồi xuống lầu mua bữa sáng.

Bánh sừng bò muối ở siêu thị mới ra lò, cô mua vài cái rồi lấy thêm mấy hộp sữa tươi.

Cô bỏ sữa tươi vào giỏ hàng, đột nhiên nhớ ra hôm nay Châu Túc Tấn sẽ quay về Bắc Kinh, cô cũng không sống ở đây một mình, hạn sử dụng của sữa tươi quá ngắn, đợi anh đến Giang Thành thì sẽ hết hạn.

Cô lại đặt sữa tươi về vị trí cũ, chỉ mua hai hộp.

"Lai Lai, vẫn chưa ăn sáng sao?"

Vệ Lai xoay người, mỉm cười: "Chào dì Đường."

Quản lý Đường nhìn vào mắt cô: "Đêm qua lại tăng ca đến hai ba giờ sao?"

"... Cũng không muộn đến thế.

"Vệ Lai cười, đáp một cách ậm ờ. Chủ đề nói chuyện của quản lý Đường luôn chỉ xoay quanh công việc:"Kênh nhập hàng của hạt cafe Geisha, cháu tìm hiểu thế nào rồi?"

Gần đây hết đính hôn thì lĩnh chứng, Vệ Lai hoàn toàn quên mất chuyện này, "Để cháu nghiên cứu thêm, một tiếng sau liên lạc với dì.

"Mua xong bữa sáng cho hai người, Vệ Lai thanh toán rồi về nhà. Đang trong thang máy lên lầu, Châu Túc Tấn gọi điện, hỏi cô đang ở đâu."Sắp lên nhà rồi, em vừa xuống siêu thị mua bữa sáng."

"Anh đã đặt bữa sáng tới.

"Bữa sáng được mang tới lúc cô đang đi siêu thị, thức ăn rất phong phú, có cả đồ Trung và đồ Tây. Châu Túc Tấn nghe tiếng mở cửa truyền tới, đứng dậy khỏi ghế sota, rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn."Ông xã." Cô đứng ngoài hành lang, chưa đi vào.

"Sao vậy?"

"Giúp em với."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!