Chương 37: Không phải cuộc hôn nhân hình thức

Từ căn hộ của Vệ Lai đến Giang An Vân Thần, nếu không tắc đường thì lái xe mất khoảng nửa tiếng. Vệ Lai mặc dù chợp mắt rắt lâu, nhưng ngủ không ngon. Áo so mi của Châu Túc Tấn bị cô nắm chặt đến nhàu, bàn tay dần dần không còn sức lực.

Chú Diêm đậu xe ở lối vào thang máy dưới tầng hầm.

"Vệ Lai, dậy thôi.

"Cánh tay của Châu Túc Tấn tê dại vì lực dựa của cô. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu, Vệ Lai đã quên mất chuyện trước khi đi ngủ cô còn gọi anh là ông xã, đột nhiên ngồi thẳng dậy. Cô tưởng đã đến căn hộ của mình, chải lại mái tóc rối bời vì ngủ quên, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở lại:"Chúc ngủ ngon. Anh về nhà cũng nghỉ ngơi sớm đi.

"Nói xong, cô mở cửa xuống xe. Châu Túc Tấn chỉ nhìn cô mà không nói gì, bước ra từ cửa xe bên kia. Vệ Lai xuống xe mới tỉnh táo trở lại, thì ra anh đã thay đổi lộ trình, trở về Giang An Vân Thần. Cô nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, không hỏi Châu Túc Tấn vì sao không đưa cô về nhà mình. Dù sao, bây giờ hai người đã là vợ chồng. Vào trong thang máy cũng không còn lạnh đến thế, cô lười mặc lại áo khoác. Châu Túc Tấn duỗi tay ấn số tầng, quay sang nói với cô:"Trong nhà chỉ có đồ dùng thường ngày của em, không có quần áo."

"Không sao."

Đối với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô rất bình tĩnh, "Sáng mai em về nhà thay đồ, dù sao cũng không cần chấm công.

"Chỉ có cô mới biết, bản thân phải nỗ lực thế nào để giữ được vẻ lãnh đạm trên mặt. Bước vào nhà, Vệ Lai đưa áo khoác cho anh:"Ông xã."

Còn đang phân vân không biết nên nói lời cảm ơn hay không, trước mắt vẫn chưa quá thân thuộc, cô bèn khách sáo nói thêm, "Cảm ơn anh.

"Ớ căn hộ tại Giang Thành, Châu Túc Tấn phải tự mình làm mọi việc, không giống như ở biệt thự tại Bắc Kinh, anh thậm chí còn hiếm khi phải treo áo khoác của mình, chứ đừng nói đến áo khoác của người khác. Anh cầm áo khoác của cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, treo áo vào tủ theo trực giác của mình,"Lúc anh không ở nhà thì em làm thế nào?

"Vệ Lai hiểu anh muốn nói gì, anh không ở nhà, lẽ nào cô không thể tự treo quần áo sao? Cô thuận theo lời anh:"Vậy anh hãy ở nhà lâu hon một chút."

Châu Túc Tấn đột nhiên im lặng vài giây, thu tầm mắt lại, xắn tay áo sơ mi rồi đi qua hành lang dài, vào trong phòng ngủ.

Vệ Lai không đi theo anh mà đứng trước cửa sổ sát sàn trong phòng khách, ngắm nhìn phong cảnh để giải toả căng thẳng trong lòng. Cô phải sớm để bản thân thích nghi với một sự thật, rằng đây là nhà của cô, là noi anh và cô sẽ chung sống nửa phần đời còn lại.

Tất cả đèn trong phòng khách đều bật sáng, bên ngoài tối tă m đến mức cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của mình trên cửa kính.

Cô tìm điều khiển từ xa để tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn bên cạnh ghế sota.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ trông thấy dãy núi phía xa xa và một hồ nước gần đó.

"Vệ Lai?"

"Trong phòng khách."

"Vào đây chọn đi."

"Chọn gì vậy?

"Vừa nói, Vệ Lai vừa đi về phía phòng ngủ. Cô vẫn chưa biết đêm nay hai người sẽ ngủ chung ở phòng ngủ chính, hay là cô ngủ một mình ở phòng dành cho khách."Chọn gì vậy?

"Cô lặp lại, đứng im ngoài cửa và không đi vào. Áo so mi của anh đã kéo ra khỏi cạp quần, viền áo nhăn nheo, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ"không chỉnh tề

"của anh. Nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy. Châu Túc Tấn chỉ vào giường:"Chọn xem ngủ bên trái hay bên phải."

Vệ Lai: "... Bên phải.

"Lúc này, cho dù có thừa nhận hay không, cô đã mất di khả năng suy nghĩ, hai chữ này hình như không phải thốt ra từ miệng cô. Nói xong, cô nhìn thấy Châu Túc Tấn đem chiếc gối vốn dĩ đang nằm bên tay phải rời sang bên trái, hai chiếc gối đổi vị trí cho nhau, Vệ Lai chợt nhận ra, trước kia anh thường ngủ bên phải. Châu Túc Tấn đổi gối xong, ngẩng đầu nhìn ra cửa:"Chăn thì sao? Lấy cho em một chiếc mới, hay đắp cùng anh?"

"... Cứ vậy đi.

"Đã quyết định ngủ chung một giường, không cần phải quá để tâm đến nhiều thứ khác. Châu Túc Tấn:"Em dùng phòng tắm trước đi."

Vệ Lai ra vẻ bình tĩnh, gật đầu, "Được.

"Nói thật lòng, trái tim cô đã chạm tới cuống họng. Châu Túc Tấn muốn đi tới thư phòng bên cạnh, lúc ngang qua cô thì dừng bước. Vệ Lai vốn tưởng anh sẽ trực tiếp lướt qua, cho nên không nhìn anh. Đang lặng lẽ điều chỉnh hô hấp của bản thân, bỗng dưng anh dừng lại. Cô ngẩng đầu, cố gắng tìm dấu hiệu căng thẳng trên khuôn mặt và trong đôi mắt của anh, nhưng không tìm thấy gì. Bất cứ lúc nào anh cũng bình tĩnh như vậy, khiến người ta khó nắm bắt. Với quyết định để cô ngủ ở phòng ngủ chính, Châu Túc Tấn chỉ giải thích đon giản:"Chúng ta vốn dĩ gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, vì thế nên làm quen với việc có thêm một người bên cạnh trước."

Không đợi cô lên tiếng, anh đã đóng cửa phòng ngủ lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!