Sau khi Châu Túc Tấn quyết định lấy chiếc đồng hồ này thì đột nhiên nhớ đến một chuyện, ban nãy người phụ trách khu vực mới chỉ nói nửa câu, anh quay đầu hỏi người phụ trách khu vực: "Chiếc đồng hồ này có chủ rồi sao?"
Vốn dĩ chỉ để đeo tạm, nếu như đã có chủ, anh không có hứng thú tranh giành với người khác.
"Hiện tại thì chưa." Đối với Châu Túc Tấn, ông ta không thể nói dối, nhưng cũng không thể nói ra sự thật, bèn khéo léo giải thích:
"Đây là hàng đặt thiết kế của một vị khách hàng, xếp hàng chờ hơn bảy tháng, nhưng trước khi có hàng thì bên cô ấy xảy ra chuyện, chỉ có thể từ bỏ. Không ngờ, chiếc đồng hồ này lại có duyên với ngài."
Về việc khách hàng xảy ra vấn đề gì, người phụ trách khu vực không nói chi tiết, Châu Túc Tấn tự hiểu thành khó khăn về mặt tài chính, nếu không xếp hàng lâu như vậy, dây đeo còn được đặt thiết kế riêng, sẽ không thể nào dễ dàng từ bỏ.
Châu Túc Tấn gật đầu, không nói gì nữa, cầm hộp đồng hồ lên đeo thử.
Có lẽ đúng là rất có duyên, độ dài của dây đeo vừa với cổ tay, không cần phải điều chỉnh.
Trong hộp đồng hồ có một tấm thiệp nhỏ hình chữ nhật, sau khi đeo xong đồng hồ, Châu Túc Tấn cầm tấm thẻ lên, bên trong có một dòng chữ nắn nót được viết bằng bút mực xanh đen:
Chúc tương lai mọi việc thuận lợi, mãi mãi yêu em.
-
-- By Tương Lai:)
(*) Tương Lai ( wèilái) và tên của Vệ Lai (Wèi Lái) có cách phát đọc giống nhau.
Lời chúc đến từ tương lai, Châu Túc Tấn tưởng đó là thiệp chúc đi kèm của thương hiệu, xem xong thì đặt lại vào trong hộp đông hồ.
Nhìn thấy Châu Túc Tấn miễn cưỡng hài lòng với chiếc đồng hồ này, Lục An mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, một người khác cũng cảm thấy nhẹ lòng là người quản lý của cửa hàng. Trước đó cô ấy còn lo lắng rất khó có khách hàng nhìn trúng mẫu đồng hồ có dây đeo đặc biệt như thế này, bây giờ liếc nhìn cổ tay của Châu Túc Tấn, dường như người có bàn tay đẹp và khí chất mạnh mẽ như anh, có thể đeo bất cứ kiểu dáng đồng hồ nào.
Nhóm người bước ra từ cửa hàng đồng hồ cao cấp, Lục An muốn đi ăn khuya để bình tĩnh lại sự hoảng hốt trong lòng, từ lúc làm hỏng đồng hồ của Châu Túc Tấn, trái tim anh ta luôn trong trạng thái bất an.
"Tôi biết một nơi có đồ ăn đêm rất ngon, cậu muốn đi không?
"Anh ta hỏi ý kiến của Châu Túc Tấn. Châu Túc Tấn ngồi vào ghế phụ lái, nhìn anh ta:"Một ngày cậu ăn tám bữa à?"
Lục An cười lớn, nghiêm túc bào chữa: "Tôi ăn thêm bữa này mới là năm bữa thôi." Anh ta thắt dây an toàn xong, lại hỏi: "Cậu đi hay không?
"Châu Túc Tấn thắt dây an toàn, không đáp. Không từ chối có nghĩa là đồng ý, Lục An liếc nhìn gương chiếu hậu, vừa lùi xe vừa nói:"Xe tôi đặt ngày kia sẽ tới, sau này không cần lái xe của cậu nữa, ngày kia cậu cho người đến chỗ của tôi lấy xe là được.
"Châu Túc Tấn ừ một tiếng, chiếc Cullinan này là của anh, Lục An không mua xe ở Giang Thành, mỗi lần đến Giang Thành công tác đều phải mượn xe của người quen đang ở đây. Sau khi tiễn Châu Túc Tấn, người quản lý và người phụ trách khu vực quay trở lại cửa hàng, người quản lý không đợi được mà trực tiếp đi thẳng vào phòng chờ VIP ở tầng một."Bán được rồi, bán được rồi!
Tớ lập tức đi mua vài tờ vé số, đây là cái vận may quái quỷ gì vậy! Cảm tạ Châu Túc Tấn đã đến Giang Thành công tác."
Vệ Lai: "Châu Túc Tấn?"
"Phải, Châu Túc Tấn. Chính là sếp lớn đã khiến người phụ trách khu vực của bọn chị phải bay đến Giang Thành để tiếp đón, cũng chính là người mua chiếc đồng hồ của em."
Người quản lý rót cốc nước, uống vài ngụm rồi tám chuyện với vẻ thích thú: "Nhị công tử của nhà họ Châu lẫy lừng, chưa kết hôn, chưa có bạn gái, khó nói được là có độc thân hay không.
"Đối với người thuộc tầng lớp thượng lưu như bọn họ, không công khai bạn gái, không có nghĩa là độc thân. Những tin tức mà cô ấy biết được chỉ có thể, đều là nghe được từ người phụ trách khu vực. Vệ Lai không có hứng thú với câu chuyện của người lạ, chiếc đồng hồ được giải quyết trong một thời gian ngắn như vậy, cô không khỏi cảm ơn người quản lý:"Mấy giờ chị tan làm?
Em mời chị và cấp trên của chị ăn bữa đêm."
Người quản lý xua tay, cầm cốc nước lên nói: "Hôm khác đi."
Cô ấy cười: "Hôm nay không tiện, nội bộ của bọn chị có một cuộc họp, tan họp đoán chừng đã là nửa đêm.
"Cuộc họp chỉ là cái cớ từ chối, Vệ Lai vừa mới thất tình, làm gì có người nào thất tình mà vẫn có tâm trạng ăn uống chứ. Nhân lúc Vệ Lai không chú ý, cô ấy liếc sang Triệu Nhất Hàm. Triệu Nhất Hàm hiểu ý, cầm túi đứng dậy:"Vậy đợi hôm nào cậu rảnh rồi tụ tập một bữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!