Chương 29: Anh chưa bao giờ chủ động

Nhà hàng Hạ Vạn Trình đặt cách công ty của ông không xa, Vệ Lai mang vài loại lá trà đắt tiền ở Giang Thành đến biếu Hạ Vạn Trình, sau khi cất hành lý ở khách sạn, cô đến công ty của ông.

Giang Thành có một vườn trà nổi tiếng là bán trà với giá trên trời, Vệ Hoa Thiên đã nhờ người mua vài hộp cho cô.

"Tòa văn phòng công ty của chủ tịch Hạ nằm trong thành cổ sao?"

"Vâng." Vệ Lai nhìn ra ngoài xe, kiến trúc của thành cổ bị hạn chế về chiều cao, "Tòa nhà mới của tập đoàn họ nằm trong khu công nghiệp, hình như có 45 tầng, chủ tịch Hạ nói đã quen với thành cổ nên không chuyển qua đó."

Trình Mẫn Chi gật đầu.

Tài xế im lặng nghe cuộc nói chuyện ở ghế sau, toàn bộ quá trình đều không lên tiếng.

Vì tắc đường nên lúc đến công ty của Hạ Vạn Trình, sắc trời đã tối.

Xe dừng lại, tay của Vệ Lai vừa đặt lên cửa xe thì sững sờ vài giây, một chiếc Bentley màu đen lái tới từ bên cạnh. Cách hai lớp kính, không ai có thể nhìn thấy người bên trong.

Trình Mẫn Chi cũng nhìn thấy chiếc Bentley biển Bắc Kinh, biển số quá quen mắt, từng lái đến nhà của bà. Con gái chắc chắn đã nhìn thấy xe của Châu Túc Tấn, nhìn phản ứng của con gái, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Bà xuống xe, vờ như không nhìn thấy gì.

Vệ Lai không cố tình tránh mặt Châu Túc Tấn, vừa rồi trong lúc thất thần, xe đã lướt qua. 

Cô mở cửa xe, cầm túi và áo khoác đi xuống.

Không quay đầu ngoảnh lại.

Không biết là do không dám hay là do cảm thấy đã không còn cần thiết.

"Giám đốc Châu, là cô Vệ." Chú Diêm không biết hai người đã "chia tay

", vừa nhìn thấy bóng dáng của Vệ Lai trong gương chiếu hiệu, liền lên tiếng nhắc nhở. Châu Túc Tấn đang cúi đầu xem điện thoại, bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng hai bên đều không thấy ai. Chú Diêm nói:"Có lẽ là xe của chủ tịch Hạ, họ đang đứng trước cổng công ty."

"Quay lại đi.

"Châu Túc Tấn cất điện thoại đi. Vệ Lai đang lấy lá trà xong cốp xe, mơ hồ cảm nhận được tiếng ô tô đến gần phía sau lưng. Cô quay người, trông thấy chiếc Bentley màu đen đang cách cô khoảng hai ba mét vừa đạp phanh đỗ lại. Cửa sau mở ra, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu trắng, chắc vì tham dự một hoạt động quan trọng nào đó mà trên cổ thắt carvat, trước đây cô chưa từng thấy anh đeo carvat. Vệ Lai có chút bế tắc, không biết có nên gọi là giám đốc Châu hay không."Chào dì Trình."

"Túc Tấn cũng đến Tô Thành sao?

"Trình Mẫn Chi giả vờ ngạc nhiên. Châu Túc Tấn khẽ cười:"Con đến tham dự một buổi hội nghị."

"Vậy hai đứa nói chuyện đi." Bà cầm lấy lá trà trong tay con gái, "Mẹ đợi con trong đại sảnh."

Sau khi Châu Túc Tấn xuống xe, chú Diêm đã lái xe qua bãi đậu xe cách đó không xa, tài xế của chủ tịch Hạ cũng ở đó, nơi này chỉ còn lại hai người họ.

Khoảng cách giữa hai người là hai ba mét, có chút xa, nói chuyện như vậy sẽ không lịch sự. Vệ Lai tiến lên vài bước, mặc dù là hẹn hò giả nhưng cô lại có cảm giác như trải qua một cuộc chia tay thật sự.

Nói đúng ra, thật may mắn vì có thể kết thúc hợp đồng trước hạn, nếu như hai người ở bên nhau hai năm, lúc chia tay sẽ còn đau buồn hơn rất nhiều.

"Vừa rồi nhìn thấy xe của anh, chưa kịp lên tiếng chào."

Cô nói với giải thích với giọng điệu có lỗi: "Tôi vẫn chưa nói cho mẹ về chuyện chia tay của chúng ta, nhưng chắc chắn bà đã đoán ra. Đợi đến khi quay về, tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Châu Túc Tấn:

"Không sao. Nghe chủ tịch Hạ nói, em đến đây để gặp người cùng ngành."

Khoảnh khắc gặp lại không còn khó xử như ngày cô từ chối anh, có lẽ bởi vì phong độ của anh luôn ổn định, khiến mối quan hệ của hai người bớt ngại ngùng hơn.

Nếu tiếp tục trì hoãn bữa cơm mà cô nợ anh, sau này thật sự sẽ không còn cơ hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!