Chương 2: Chủ đích

Triệu Nhất Hàm hẹn bạn khoảng chín giờ tối sẽ đến cửa hàng, đưa đồng hồ cho cô ấy xem trước.

Về phần có tìm được ai mua lại hay không, chỉ có thể dựa vào vận may.

"Để sớm có được chiếc đồng hồ này, cô cũng phải mua thêm một sản phẩm có giá trị tương đương, đoán chừng lương hai năm nhịn ăn nhịn uống mới đủ phải không?

"Vệ Lai hơi kinh ngạc, tự hỏi làm sao cô ấy biết được chuyện này. Triệu Nhất Hàm:"Bạn của tôi là quản lý, đã thấy đơn hàng của cô. Một lát nữa chúng ta đến gặp cậu ấy, nói không chừng sẽ giúp được gì đó, nhưng tìm thêm cách thì hy vọng sẽ nhiều hơn."

Điện thoại của Vệ Lai rung lên, là thư ký của Chương Nham Tân gửi tin nhắn đến: [Cô Vệ, xin hỏi hôm nào cô rảnh? Tôi sẽ sang tên biệt thự ở Giang An cho cô.

Giám đốc Chương nói, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với cô, đã phụ tấm lòng của cô, mong cô hãy nhận căn nhà, coi như xoá sạch món nợ tình cảm giữa hai người.]

Vệ Lai đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Triệu Nhất Hàm nhìn vẻ mặt của cô, đoán được tin nhắn này có liên quan đến Chương Nham Tân, lấy điện thoại từ tay cô rồi đặt lên bàn, "Đang ăn đừng có nghịch điện thoại.

"Sau đó, cô ấy tìm chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của cô,"Đám cưới giữa mẹ tôi và chú Vệ sắp diễn ra, cô định tặng gì?"

Vệ Lai có chút trầm mặc:

"Vẫn chưa nghĩ tới. Chị thì sao?"

Thời gian Triệu Nhất Hàm trầm mặc còn lâu hơn cô: "Cũng vậy.

"Chưa nghĩ ra. Cô ấy chỉ yêu ba và mẹ của mình, bây giờ mẹ tái hôn với người khác, cô ấy không biết tặng gì cho hợp lý. Vệ Lai cũng vậy, chỉ yêu cha mẹ của mình mà thôi. Dù sao, tình cảm giữa chú Vệ và vợ cũ từng rất đẹp, từ đồng phục đến váy cưới, nhưng kết cục vẫn là chia tay. Vệ Lai có lẽ càng không muốn tham dự đám cưới của ba mình với người khác. Vệ Lai đề nghị:"Hay là chúng ta mua chung? Mua thứ gì đó đắt tiền một chút, tôi chúc phúc cho ba tôi, chị chúc phúc cho mẹ chị."

Triệu Nhất Hàm gật đầu:

"Được. Bao giờ rảnh rỗi thì đi chọn cùng nhau."

Ăn xong bữa tối ra khỏi nhà hàng, Vệ Lai từ chối tài xế mà Chương Nham Tân sắp xếp cho cô, đi thẳng ra khỏi cổng.

Quản lý Lỗ khó xử, nếu không thể đưa Vệ Lai về nhà an toàn, anh ta không thể nào báo cáo với Chương Nham Tân, chỉ biết thuyết phục cô thêm lần nữa: "Cô Vệ, cô uống rượu rồi…"

Vệ Lai ngắt lời anh ta: "Tôi gọi người lái xe thay. Còn nữa, tôi nói lại lần cuối, tôi và Chương Nham Tân đã chia tay."

Quản lý Lỗ vốn không để câu này vào trong lòng, làm gì có cặp đôi nào cãi nhau mà không nói đến chuyện chia tay chứ.

"Quản lý Lỗ xin hãy dừng bước."

Triệu Nhất Hàm đi phía sau, gọi quản lý Lỗ lại: "Hôm nay em gái tôi không tổ chức sinh nhật cho tên đàn ông kia, mà là mời anh ta một bữa chia tay. Anh ta không ăn, tôi thay anh ta ăn rồi, bây giờ cũng nên chia tay nhau thôi.

"Quản lý Lỗ sửng sốt. Triệu Nhất Hàm chế nhạo:"Hy vọng lần sau tới ăn, vẫn có thể được quản lý Lỗ tiếp đón một cách nhiệt tình và chu đáo như mọi khi."

Quản lý Lỗ mỉm cười lấy lòng: "Đó là điều tất nhiên, là vinh dự của tôi.

"Đang nói, tài xế lái thay đạp xe tới. Là một cậu thanh niên cao gầy, mặc quần thể thao màu xám và áo phông trắng rộng thùng thình. Vệ Lai cảm nhận được sự trẻ trung của người này, đó là điều mà một người lăn lộn bao năm trên thương trường như Chương Nham Tân không có được. Sau khi xác nhận đối phương là tài xế mình gọi, Vệ Lai đưa chìa khoá xe cho anh ta. Triệu Nhất Hàm lấy túi xách từ trong xe ra,"Đừng quên váy."

Vệ Lai tiến lên vài bước, cầm túi cất vào cốp xe, không muốn làm phiền đến người chị gái này nữa: "Chị mau về trước đi, tôi tự đến cửa hàng tìm bạn của chị là được, hôm nay đã làm phiền chị đủ rồi."

"Dù sao đã làm phiền rồi, tôi không ngại tốn thêm vài phút.

"Triệu Nhất Hàm mở cửa xe của Vệ Lai, ngồi vào trong. Chiếc xe màu trắng rời khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, đi về phía cửa hàng đồng hồ cao cấp nhất thành phố. Phía trên có người lạ, hai người không tiện nói chuyện riêng, vừa hay cũng không tìm được chủ đề để nói. Bữa tối hôm nay, cô và Triệu Nhất Hàm cũng không trò chuyện quá nhiều, ai ăn phần của người ấy, lúc cần thì giữ im lặng. Cả một quãng đường yên tĩnh, cho đến khi xe dừng lại ở gần cửa hàng, Vệ Lai nói với tài xế lái thay:"Hay là cậu đi dạo gần đây chờ tôi?

Có lẽ phải mất một lúc tôi mới xong việc."

Tài xế lái thay không nói nhiều, gật đầu rồi trả lại chìa khoá xe cho cô.

Vị khách quý tối nay đến chọn đồng hồ vẫn chưa đến, quản lý cửa hàng vẫn đang rảnh rỗi nên tự mình tiếp đón họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!