Đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, Vệ Lai mất vài giây mới tiêu hoá được. Có lẽ đối với Châu Túc Tấn, điều đó không xém như đột ngột, vì anh đến Giang Thành để họp.
Cô trả lời: "Tối nay gặp."
Châu Túc Tấn đáp: "Được.
"Anh hỏi cô đang ở đâu, sẽ qua đón cô. Vệ Lai đang ra ngoài có việc, chưa trở về văn phòng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe,"Anh vẫn ở khách sạn trước kia phải không?
Tôi đển khách sạn đợi anh."
Cô bổ sung: "Tôi đang ở gần đó, tiện đường đến khách sạn."
Châu Túc Tấn nói: "Vậy đợi ở chỗ cũ đi.
"Vệ Lai tìm chỗ đậu xe rồi gửi địa điểm cụ thể cho anh. Chưa đến mười phút sau, một chiếc Bentley màu đen đã rẽ vào. Thấy biển số xe quen thuộc, cô mới mở cửa bước ra ngoài. Cùng lúc đó, Châu Túc Tấn cũng bước ra khỏi chiếc Bentley."Cặp đôi" yêu xa ba tuần cuối cùng đã gặp lại, những vì không phải bạn trai và bạn gái thật sự, cho nên diễn xuất của cô chưa cho phép cô chạy tới ôm anh, hỏi anh có nhớ cô hay không.
Đương nhiên, đó không chỉ là vấn đề liên quan đến diễn xuất, nhiều hơn cả là khí chất lạnh lùng và xa cách của anh khiến cô không dám làm vậy.
Bốn mắt chạm nhau, Vệ Lai mỉm cười chào hỏi, không hiểu sao lúc cười có cảm giác như cô đang chào đối tác, nụ cười rất giả trân và công nghiệp hoá.
Cô quay đầu nhìn chú Diêm đứng bên cạnh, mỉm cười chân thành: "Chào chú Diêm
"Chú Diêm mỉm cười gật đầu. Châu Túc Tấn đến trước mặt cô, giơ tay ra,"Chìa khoá xe."
Vệ Lai đưa chìa khoá cho anh, ngón tay anh thon dài cứng cáp, khiến cô không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Tiếp theo là thời gian hẹn hò riêng của hai người, anh ngồi vào ghe lái của chiếc Cullinan, Vệ Lai nhận ra đây là lần đầu tiên cô ngồi vào vị trí phụ lái, cũng là lần đầu tiên anh lái xe chở cô.
Trước kia đều là chú Diêm lái xe, cô muốn nói chuyện với anh cũng không tiện, bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.
"Tối nay để tôi mời anh.
"Vệ Lai phá vỡ sự im lặng trong xe. IChâu Túc Tấn:"Không thiếu cơ hội để mời tôi. Tối nay là tôi đến thăm em."
"Em muốn ăn gì.
"Anh hỏi. Vệ Lai không quan tâm là ai mời ai, buột miệng nói:"Muốn ăn lẩu."
Châu Túc Tấn: "...
"Vệ Lai thực sự rất thèm ăn lẩu, nhìn phản ứng của anh, cô vô thức nhớ ra ngày hôm đó anh và đối tượng xem mắt cũng ăn lẩu, ngay cả tin tức anh đi xem mắt ăn gì cũng đã lan truyền trong giới rồi. Cô mỉm cười:"Đổi món đi.
Đi ăn lẩu rất dễ gặp phải người quen, chắc chắn tôi sẽ bị nói là bắt chước người khác.
"Châu Túc Tấn liếc nhìn cô, xem ra đã có người nói cho cô biết tối hôm đó anh ăn gì."Vậy chúng ta đi ăn đồ Giang Thành nhé?"
"Được.
"Vệ Lai nói tên một nhà hàng nổi tiếng và lâu đời nhất ở đây, đây là nhà hàng đã mở hàng chục năm, hương vị nguyên bản, giá cả phải chăng, người địa phương bọn cô đều thích đến đó. Nhà hàng nằm trên đường đến văn phòng của cô, từ văn phòng ra đó mất khoảng mười phút đi bộ. Trước đây nhà thiết kế đến Giang Thành, năm 3 ngày liên tiếp cô đều đưa anh ta đến nếm thử 9 hương vị đặc sản ở đây, nhà thiết kế nói lần sau nhất định sẽ ghé qua ăn nữa. Châu Túc Tấn nhập địa chỉ vào bản đồ, trên giao diện bản đồ hiển thị gần đó là siêu thị Vệ Lai."Quy mô của siêu thị nhà em lớn thế nào?" Anh thuận miệng hỏi một câu.
"Khoảng vài trăm đến vài nghìn mét vuông." Vệ Lai chỉ vào cái tên trên màn hình, "Đây là cửa hàng lớn nhất, phòng làm việc của tôi nằm ở tầng một.
"Nửa câu sau có vẻ hơi thừa thãi, nhưng lời đã nói ra, không thể thu hồi giống như tin nhắn. Cô luôn thay đổi chủ đề một cách nhanh chóng, bèn nói đến chiếc SUV này,"Tại sao anh không thiết kế trời sao lên nóc xe?"
Châu Túc Tấn:
"Thiết kế làm gì, ngay trên đầu là bầu trời sao thật, không cần tiền cũng có thể thấy.Vệ Lai:...
"Không lãng mạn chút nào. Một giây sau, anh quay đầu nhìn cô,"Em thích nóc xe trời sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!