Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Hạ Ngọc Huyền tốt tính, bị em đạp cũng không tức giận, chỉ dắt em để em không chạy đi lung tung, lát sau đã đến nơi.
Địa điểm gặp mặt là một quán trà tư nhân vắng vẻ, Lan Trạch đi theo vào, bên trong có rất nhiều hành lang mái đình, quanh co rẽ vòng mãi mới tới.
Lan Trạch khá tò mò xem người Hạ Ngọc Huyền sắp gặp là ai, song trong nhã gian chẳng có người nào, Hạ Ngọc Huyền nói: "Chắc phải đợi thêm lúc nữa."
Trên bàn đã bày trà nước điểm tâm, lư hương bên cạnh đang đốt huân hương, một lúc lâu vẫn chưa thấy ai, Lan Trạch hơi buồn ngủ, bóng dáng Hạ Ngọc Huyền trước mặt trở nên mờ ảo, em dần dần thiếp đi.
Lúc sắp ngủ lơ mơ em nghe thấy có tiếng chuông, loáng thoáng trông thấy một bóng người mờ nhạt, chưa kịp nhìn rõ thì ý thức em đã tan biến, nặng nề thiếp ngủ.
Sư Vô Dục bước vào trong điện, anh ta mặc áo choàng dài màu đen điểm vàng, gần như che hết quá nửa gương mặt, đôi con ngươi thấm đẫm giá rét nhìn vào phía trong, tầm mắt dừng lại chốc lát ở Lan Trạch đang nhoài người trên bàn.
"Cậu bé nhất định đòi đi theo, vừa nãy ta khiến cậu bé ngủ rồi, không cần để tâm." Hạ Ngọc Huyền nói, lo Lan Trạch ngủ bị khó chịu, đặc biệt sửa lại tư thế giúp Lan Trạch.
Gương mặt này khá quen thuộc, Sư Vô Dục nhanh chóng lục tìm ra từ trí nhớ, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Thời gian trước Tông Dật đòi một tiểu nô từ chỗ Tạ Cảnh Đình, sau ấy không biết tiểu nô này dùng thủ đoạn gì, Tạ Cảnh Đình lại đưa người về."
Tiểu nô chỉ Lan Trạch.
Hạ Ngọc Huyền biết việc này, nói với Sư Vô Dục: "Ta đã từng nghe nói, cậu bé bị thương đôi chút ở chỗ hoàng thượng."
Nên mới nói xấu Cơ Thường.
"Bạc triều đình bị cướp, chưa đến hai ngày Tạ Cảnh Đình đã bắt được đạo tặc, hiện giờ toàn bộ nhóm đạo tặc đều đang bị giam trong chiếu ngục."
Con ngươi Sư Vô Dục lạnh băng, lên tiếng nói: "Đợt trước ta đã xem quẻ chuyến này cho ngươi. Lần này con đường trước mặt ngươi là điềm hung, có lẽ sẽ nhiều bất lợi."
"Ra vậy, dọc đường ta sẽ cẩn thận hơn." Hạ Ngọc Huyền lấy một bức thư ra, nói với Sư Vô Dục: "Ngài đưa bức thư này cho hoàng thượng, hoàng thượng đọc xong tự khắc sẽ hiểu."
Lá trà chìm nổi lửng lơ lên xuống trong bát trà, gương mặt Hạ Ngọc Huyền bị bao phủ trong làn hơi nước mịt mù, chàng hỏi: "Ngài đã tính quẻ cho Tạ Cảnh Đình bao giờ chưa?"
Thật lâu sau Sư Vô Dục mới trả lời: "Ngày xưa ở chùa Vạn Tướng sư phụ từng xem cho hắn, sáu mệnh hắn đều cực hung, đường tương lai gian nan hiểm trở, lối nào cũng ngang trái."
"Ra vậy, có lẽ so sánh với hắn thì gian nan giữa đường của ta chẳng là gì cả."
Tâm trạng trong mắt Hạ Ngọc Huyền biến đổi, chàng nói với Sư Vô Dục: "Tạ Cảnh Đình dính dấp đến dư nghiệt triều trước, không thể không trừ, hi vọng quốc sư đừng mềm lòng nương tay như hoàng thượng."
Sư Vô Dục cúi đầu rũ mắt, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Đương nhiên."
"Nửa tháng sau là lễ Ôn nguyên ở quận Thục, ngày này sẽ là thời cơ tốt để ra tay."
Sư Vô Dục nói xong định đi, lúc đứng dậy tầm mắt lại thoáng dừng ở Lan Trạch.
Hạ Ngọc Huyền để ý thấy, nói: "Cậu bé chỉ có vẻ ngoài hơi tương tự Tạ Cảnh Đình thôi, tính cách thì một trời một vực với Tạ Cảnh Đình."
Chẳng có ai dễ lừa đến mức như Lan Trạch cả, đi theo xong cũng chẳng để ý gì, bị dỗ cho ngủ mà bản thân vẫn chẳng hề hay biết.
Lời giải thích làm Sư Vô Dục liếc sang Hạ Ngọc Huyền một cái, Sư Vô Dục không nói gì cả, anh ta chỉ trông thấy một sợi dây lờ mờ.
Nghe đồn khi chấp niệm giữa người và người với nhau quá nặng thì sẽ nhìn được tơ hồng buộc nối trên người họ, Sư Vô Dục đã từng chứng kiến, những sợi dây chằng chịt trên người Tạ Cảnh Đình, khắp toàn thân như có đến vô số sợi dây quấn thật chặt vào nhau.
Lần trước anh ta từng thấy dây tơ của Cơ Thường nối với Lan Trạch, bây giờ người Hạ Ngọc Huyền cũng có một sợi dây, đều cùng nối liền sang Lan Trạch.
Khi những số mạng hoàn toàn khác biệt nối liền với nhau, vận mệnh cũng sẽ lặng lẽ biến đổi.
"Hạ lang, đường dài gian nan, xa chớ quay đầu." Sư Vô Dục tạm biệt Hạ Ngọc Huyền, bóng người biến mất cuối hành lang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!