Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Lan Trạch sửng cồ với Hạ Ngọc Huyền mấy câu thế là Hạ Ngọc Huyền không nói gì nữa, chỉ chốc chốc chạm thử vào đầu ngón tay em, cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay em hơi lạnh bèn thêm mấy nhánh cây vào đống lửa.
Buổi tối hai người giữ nguyên hiện trạng nghỉ ngơi tại chỗ luôn, Lan Trạch dựa vào bên kia gốc cây, từ đầu em với Hạ Ngọc Huyền đã ở ngay gần nhau, trong lúc ngủ em nương vào nguồn nhiệt theo bản năng, chỉ lát sau đã dựa luôn vào hõm vai Hạ Ngọc Huyền.
Nương tựa vào nhau, ánh lửa chiếu rọi nửa bên mặt nghiêng của Lan Trạch, hai mắt Lan Trạch nhắm nghiền, túm tay áo chàng, lông mi dài đậm rủ xuống hòa vào một mảng bóng mờ.
Hôm sau Lan Trạch thức dậy trong lòng Hạ Ngọc Huyền, em vừa tỉnh lại mắt đã thấy ngay gương mặt phóng đại của Hạ Ngọc Huyền, vội vội vàng vàng chui ra khỏi lòng Hạ Ngọc Huyền, chỉnh trang lại quần áo mình.
Lan Trạch kiểm tra vết thương cho Hạ Ngọc Huyền, em ngó nghiêng mấy lượt, hình như thương thế không hề khá lên, vết thương của Hạ Ngọc Huyền sâu quá, thảo dược cùng lắm chỉ cầm máu thôi, vết thương không lành lại được.
Đại phu hồi xưa dạy em phân biệt dược liệu đã giảng, nếu không lành khép hẳn lại được thì phải dùng kim khâu.
Trong lúc em kiểm tra vết thương thì Hạ Ngọc Huyền thức dậy, cổ tay em bị nắm lấy, Lan Trạch đang rầu rĩ, em để ý thấy sắc mặt Hạ Ngọc Huyền không ổn tí nào.
"Tiểu Trạch." Hạ Ngọc Huyền gọi em, nói với em: "Không phải lo đâu, sẽ lành nhanh thôi."
Em nghi cả người Hạ Ngọc Huyền có đúng mỗi cái miệng cứng đầu bướng bỉnh, ngờ vực nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, buồn bực nói với Hạ Ngọc Huyền: "Vết thương phải khâu, tôi không có kim, không biết chỗ này có người ở không, chốc nữa tôi phải đi tìm thử, anh ở yên đây đừng có chạy đi lung tung."
Lan Trạch dặn dò, trên thực tế thường ngày em lạc đường suốt, nếu em với Hạ Ngọc Huyền chia nhau ra thì có khi cả hai người đều không sống nổi.
Cổ tay em vẫn đang bị nắm lấy, không biết Hạ Ngọc Huyền lấy sức ở đâu ra, giữ chặt em không chịu để em đi, nói với em: "Tiểu Trạch, không cần đi đâu, em ở lại đây là được."
"Một hai hôm nữa là khỏi, đến lúc đấy ta sẽ dẫn em ra ngoài."
"Bỏ ra," Lan Trạch không muốn dây dưa chèo kéo với Hạ Ngọc Huyền, em tách cổ tay Hạ Ngọc Huyền ra ấn xuống, không cho Hạ Ngọc Huyền ngó ngoáy nữa.
"Tôi đi quanh đây xem thử, một chốc thôi là về."
"Anh cứ ở yên đây."
Lan Trạch hơi bực vì Hạ Ngọc Huyền không chịu nghe lời, em nhìn Hạ Ngọc Huyền mấy cái, đứng dậy, "Anh mà dám ngó ngoáy nữa là tôi không quay lại đâu đấy."
Nói thế Hạ Ngọc Huyền mới chịu yên, ngoan ngoãn hiền lành ngồi dưới gốc cây đào không nhúc nhích nữa, chỉ mỗi tầm mắt cứ nhìn thẳng vào em mãi, làm em cảm thấy mất tự nhiên.
Lan Trạch sợ mình lạc đường, em cố gắng hết sức chỉ đi theo đường thẳng, cứ đi được một đoạn là sẽ đánh dấu lại.
Em không biết mình đã đi bao lâu, từ khi tảng sáng đến lúc mặt trời lên cao, có lẽ hiện giờ thần linh phù hộ cho em một lần, em phát hiện ra một căn nhà nhỏ ở sâu bên trong. ngôn tình ngược
Trông căn nhà như kiểu không có ai ở, chắc là chỗ nghỉ của thợ săn hay tiều phu trong núi.
Lan Trạch đứng ngoài nhà thử gõ cửa, bên trong không có ai trả lời em, cửa nhà không khóa nên em đẩy cửa ra, ở trong có mỗi một bàn một ghế.
Có cả một chiếc tủ gỗ ở trong góc, Lan Trạch hơi ngại ngùng, em chưa được cho phép đã tiến vào thì xem như là trộm rồi còn đâu.
Cơ mà em vẫn còn mấy đồng tiền xu theo người, Lan Trạch tìm thấy kim chỉ cộng với cả ít thuốc trị thương trong tủ, toàn thứ em đang cần, thậm chí có cả một ít điểm tâm nữa.
Điểm tâm được làm từ trái cây phơi khô, có thể bảo quản trong thời gian rất dài, Lan Trạch ngó mấy lần lận, bụng em kêu lên ùng ục, cuối cùng em vẫn chỉ nhìn lại vài lượt, lưu luyến không thôi đóng cửa tủ lại.
Số tiền xu ít ỏi được để lại trên bàn, thêm với nét chữ xiêu vẹo của Lan Trạch:
Lấy một ít thuốc, tiền xin để đây.
Em chỉ biết diễn đạt đơn giản, Lan Trạch vừa mệt vừa đói, nếu hôm nay vẫn ăn quả dại nữa thì chắc em sẽ đói đến độ ăn cả Hạ Ngọc Huyền mất.
Trên đường Lan Trạch nhặt thêm trái cây, lúc em đi về mặt trời đã nghiêng dần về tây rồi, đi đau cả chân, em men theo kí hiệu mình đã đánh dấu dọc đường để quay lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!