Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Vách núi đen kịt sâu không thấy đáy, đao Tú Xuân đâm xuyên cánh tay đạo tặc, hai tên cướp bị bắt cả lượt, quỳ gục xuống đất dưới sự khống chế của thị vệ.
"Đốc chủ, tìm thấy thứ này trong người chúng ạ." Thị vệ tìm ra lệnh bài trên người hai đạo tặc, lệnh bài có khắc ngọc lan quận Thục.
Ngày xưa quận Thục nổi tiếng nhờ ngọc lan, sau khi thay đổi tri phủ địa phương thì đã bị cấm và thay bằng quế lãnh, hiện nay ngọc lan đã rất hiếm gặp.
Tạ Cảnh Đình rũ mắt nhìn lệnh bài, hàng mi phủ thành lớp bóng mờ dày nặng, nói với thị vệ: "Lục soát men theo khu này, đưa Lan Trạch về."
Thường Khanh quan sát vẻ mặt Tạ Cảnh Đình, dời tầm mắt khỏi vách núi, đáp một tiếng rồi nhận lệnh lui ra.
Không nói đưa Hạ Ngọc Huyền về, nghĩa là bất kể sống chết.
Thường Khanh dẫn thêm mấy thân vệ, cả nhóm đi theo đường núi đang thả cương xuống dốc, hai người trong đó không nhịn được hỏi dò Thường Khanh.
"Lão Tứ. Không phải em bé của đốc chủ đấy à, sao lại dính dáng với Hạ Ngọc Huyền thế."
"Giờ em bé mất tích chung với Hạ Ngọc Huyền luôn."
Một thị vệ khác nói: "Có khi Hạ Ngọc Huyền cố ý làm thế chưa biết chừng."
"Nếu không phải cố ý sắp đặt thì là hắn diễn khổ nhục kế thật luôn, chắc em bé phải cảm động chết thôi."
Thị vệ ngồi trên lưng ngựa nói với Thường Khanh: "Trông chủ tử thế kia, chắc đời này chủ tử phải cô độc đến già mất."
Tạ Cảnh Đình nhẫn tâm hơn bất cứ ai, vậy nên chẳng để ý mấy đến người nào hết. Lan Trạch xem như là ngoại lệ duy nhất suốt hơn hai mươi năm nay, đâu ngờ mới đó đã đi tong mất rồi.
Hai người bên cạnh tung hứng, Thường Khanh lên tiếng nói: "Sau này dò la chuyện của chủ tử ít thôi."
"Chủ tử sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn liều mạng vì người khác đâu."
"Chuyện đấy ngu xuẩn ý hả, chủ tử không làm thì có người khác làm, nếu tất cả mọi người đều thất tín bội ước thì chắc cũng chẳng có gì khác biệt."
Thị vệ nói: "Ngươi rảnh quá thì mài đao nhiều vào, bớt bớt đọc mấy cái tiểu thuyết láo nháo với Lão Thất đi ạ."
...
Lúc rơi mình xuống hình ảnh trước mắt Lan Trạch là gương mặt Tạ Cảnh Đình, em đã biết thừa trong lòng từ lâu, tại sao lồng ngực vẫn cứ bức bối khó chịu đến thế.
Đối với Tạ Cảnh Đình có lẽ em không hề quan trọng, đối với em, Tạ Cảnh Đình chỉ là vật thay thế cho mẹ thôi.
Em muốn có người yêu em, quan tâm đến em, trả giá vì em.
Khi ngã xuống suy nghĩ của Lan Trạch hỗn loạn lắm, mãi đến khi máu tươi tóe lên người em, Hạ Ngọc Huyền nhảy từ trên vách núi xuống, ngón tay em bị nắm lấy.
Đây là chi tiết chỉ có trong tiểu thuyết, bây giờ có người bỏ mặc liều sống liều chết vì em, tại sao em lại vẫn không vui cho nổi.
Khóe mắt em liếc thấy quần áo ngang hông Hạ Ngọc Huyền loang máu, cổ họng muốn lên tiếng, toàn bộ âm thanh đã bị gió cuốn lấy thổi tan đi.
Sắc mặt Hạ Ngọc Huyền trắng nhợt, Lan Trạch chỉ cảm giác mình bị ôm lấy, em rất muốn hỏi xem có phải Hạ Ngọc Huyền ngã xong đầu óc có vấn đề rồi không, nhưng khoảnh khắc được ôm lấy thì trong lòng không thể không rung động, tiếng gió gào thét bên tai, em không kìm nổi nghĩ là chẳng lẽ em phải chết cùng với Hạ Ngọc Huyền hay sao.
Thường ngày cái số Lan Trạch đã chẳng may mắn gì, nhưng em biết xưa nay vận mệnh Hạ Ngọc Huyền đều rất khá, con đường làm quan của Hạ Ngọc Huyền rộng mở thuận lợi, rõ ràng có cùng xuất thân với em mà cuộc đời lại khác hẳn đời em.
Lúc rơi xuống tiếp nữa cả hai lọt vào một khoảnh rừng đào, Hạ Ngọc Huyền đang ôm em, có cành cây đỡ lấy giảm tốc, cuối cùng cả hai ngã tọt vào giữa đất bùn.
Lan Trạch được bao bọc, trán va vào lồng ngực Hạ Ngọc Huyền, em nghe thấy một tiếng rên khẽ, Hạ Ngọc Huyền ôm em, lưng đập thẳng xuống đất, mặt đất có một lớp cánh hoa đào, hoa đào văng ra lả tả bốn phía.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!