Chương 43: (Vô Đề)

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Rong ruổi trên đường cả ngày, đến tối không ở trong thành mà dựng lều cắm trại bên ngoài thành, đi xuôi tiếp xuống phía nam là đến Hà Nghi, sau khi đến Hà Nghi đoàn phải cải trang thành thương lái.

"Đốc chủ..." Lan Trạch nhớ ra mình phải đổi cách xưng hô, nói với Thường Khanh: "Tam ca ca đang làm gì thế ạ."

Tạ Cảnh Đình đứng thứ ba trong nhà, trên đường bèn đổi thành tam công tử, Hạ Ngọc Huyền là Hạ lang, Mạnh Thanh Ngưng là Mạnh công tử, Lý đại nhân thì là chú.

Thường Khanh đã hứa buổi tối phải cho Lan Trạch ăn ngon, tranh thủ lúc thay ca đi bắt một con thỏ hai con cá, thêm ít bánh lá sen mua ở trong thôn nữa.

Lan Trạch lựa một gốc đại thụ ngồi xuống, em giở lá sen ra, em chưa từng chứng kiến Thường Khanh nướng thịt bao giờ, hơn nữa còn dựng một góc bếp nhỏ cho mình em, em thấy khá mới lạ, ngồi bên cạnh theo dõi suốt.

Điểm tâm được gói trong lá sen xanh biếc, bánh ngọt làm từ gạo nếp và táo tàu hấp chung với nhau, trộn thêm ít nước mía nữa, ngửi mùi cực kì thơm ngon.

Cây đằng này không cao, Lan Trạch hái được ít quả, chẳng biết có ăn được không, em đựng quả trong khăn tay.

Thường Khanh lột da thỏ rất thành thạo, sơ chế sạch sẽ cả cá lẫn thỏ bên suối, xiên vào cành cây vót nhọn, dựa vào cạnh đống lửa nướng.

Rắc thêm ít gia vị lên trên, chẳng bao lâu mùi thơm đã lan tràn, Lan Trạch ngồi hóng nãy giờ, ngửi mùi thơm tí thì chảy nước miếng.

"Thường Khanh, sao anh làm thạo thế, thường ngày các anh làm nhiệm vụ phải học cả cái này ạ." Lan Trạch hỏi.

Thường Khanh ừ một tiếng, nói với em: "Thỉnh thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ không ở trong thành, bên ngoài có gì thì ăn nấy."

"Đốc chủ cũng thế ạ? Mà đốc chủ chỉ ăn chay, thế có phải chỉ ăn được ít cây cỏ quả dại không ạ."

Lan Trạch vừa nói vừa cầm quả mình tự hái đặt bên tay lên, quả rừng đỏ chót, trên bề mặt lấm tấm chấm nhạt, em lấy một quả ăn thử một miếng, chua đến nỗi em nhổ phì phì phì mấy cái rồi phải vứt cái quả này đi. Truyện Hot

Thường Khanh ừm một tiếng, nói với Lan Trạch: "Đôi khi mấy ngày liên tiếp tam ca không ăn gì cũng được, ngài ấy chịu đựng giỏi hơn người thường nhiều."

Lan Trạch nghe xong thấy bội phục Tạ Cảnh Đình, bình thường chỉ bỏ mất một bữa là em đã khó chịu lắm rồi, nếu bắt em nhịn cơm mấy ngày liền, em nhớ lại khoảng thời gian bị phạt cấm túc ở Quốc tử giám.

Hồi tưởng lại thôi là bụng đã bắt đầu phản kháng.

"Tam ca ca đỉnh quá đi mất."

Lan Trạch nói, Thường Khanh đưa cá đã nướng chín sang cho em.

Mùi thơm xộc thẳng vào mũi, tất cả sự chú ý của Lan Trạch dồn vào cá nướng, lớp dầu với gia vị trên mặt còn đang sôi lách tách, em cầm lấy chờ một lúc, nguội bớt rồi mới cho vào miệng.

Thịt cá cực tươi non, ăn vào là tan, Lan Trạch đã ăn bánh thịt băm mấy ngày liền, bây giờ được ăn món ngon không kìm nổi sự hớn hở, gương mặt hong bên lửa nóng rõ là hồng hào.

Thường Khanh chỉ mới lo ăn cho thị vệ thôi, mà làm gì có thị vệ nào mong manh như kiểu Lan Trạch, nên hắn không hề dặn Lan Trạch là ăn cá cẩn thận hóc xương, người bình thường hẳn đều phải biết kiến thức phổ thông này.

Nhưng nhóc ngốc lại không biết, đầu óc chỉ nghĩ đến ăn, ăn được tí đã hóc luôn, một mảng miệng đỏ lên vì quá nóng, ôm lấy chỗ cổ họng mặt trắng bệch đi.

"Khụ... khụ khụ... Thường Khanh..."

Lan Trạch vẫn chưa thả con cá trong tay xuống, lúc này Thường Khanh mới ý thức được chậm mất nửa nhịp là Lan Trạch bị hóc, vốn đang nâng tay lên định bổ một phát cho ra xong trông thấy cái dáng mềm yếu của Lan Trạch, sợ là hắn vỗ một cái Lan Trạch sẽ xỉu luôn mất.

Thế là Thường Khanh trả Lan Trạch về lại cho Tạ Cảnh Đình.

Cổ họng Lan Trạch còn đang mắc xương cá, miệng khó mở ra mà nói được, trông thấy Tạ Cảnh Đình là hai mắt bắt đầu rưng rưng, túm lấy Tạ Cảnh Đình xem Tạ Cảnh Đình như cái phao cứu mạng.

"Tam ca ca... họng tôi." Một tay Lan Trạch kéo căng tay áo Tạ Cảnh Đình, tay kia vẫn đang cầm con cá gặm được một nửa, Thường Khanh đứng cạnh nhìn mà cạn lời.

Tạ Cảnh Đình nghe thấy tiếng động đã cho thị vệ lùi ra, ngón tay Lan Trạch tèm nhem đầy dầu bôi hết toàn bộ lên tay áo y, bé con chỉ vào miệng mình, nếu trên đầu có đôi tai thì chắc lúc này tai sẽ ủ rũ gập thẳng xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!