Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Mạnh Thanh Ngưng không nhìn biểu cảm của Tạ Cảnh Đình đằng sau, cứ cảm giác kiểu hình như mình vừa phát hiện ra chuyện gì khủng khiếp lắm.
"Đốc chủ, hai ta mà đi ra chắc sẽ quấy rầy hứng thú của Hạ đại nhân mất, ta thấy có chỗ khác phong cảnh cũng được lắm, hay mình sang đấy xem sao."
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình khựng lại ở Lan Trạch, tầm mắt sâu xa tựa thanh đoản đao đen kịt lạnh lẽo, chỉ dừng lại một thoáng rồi nhanh chóng dời tầm nhìn đi.
Buổi tối hôm ấy đoàn người nghỉ lại thành Ngu một đêm.
Mới đầu Tạ Cảnh Đình không hỏi thăm Lan Trạch, Lan Trạch tự ăn hết điểm tâm. Hạ Ngọc Huyền còn mua cho em ít đồ chơi nữa, có sách truyện, Lan Trạch bèn háo hức cầm quyển truyện bắt đầu đọc.
Truyện kể hay ho hơn hẳn bài vở thường ngày tiên sinh dạy, trong truyện thường xuất hiện hồ ly tinh lợi dụng người khác để tư lợi cho mình, Lan Trạch lại chẳng thấy hồ ly tinh sai ở đâu cả.
Nếu hồ ly tinh không hề hại chết người khác, mà số nam nữ bị mê muội kia lại sẵn sàng cam lòng, thì sao vẫn phải nói là hồ ly tinh có lỗi nhỉ.
Đông người nhận định hồ ly tinh sai, thì là hồ ly tinh sai, Lan Trạch không kìm được nghĩ, nếu trên đời có thêm vài người cùng quan điểm với em thì có khi sai sẽ được đổi lại thành không sai.
Cơ mà kết cục của hồ ly tinh không yên lành gì, mê hoặc lòng người khắp nơi, cuối cùng bị đạo trưởng vì yêu đâm hận xử tội chết, lột da khoét tim, chịu một cái kết thảm thương.
Đọc hết truyện tâm trạng Lan Trạch cứ bức bối, em không muốn hồ ly tinh phải chết.
Vừa đọc xong thì có người gõ cửa phòng em, Lan Trạch đi ra mở cửa, thấy Thường Khanh.
"Tối nay tiểu công tử nghỉ bên chỗ đốc chủ, vì nghĩ cho sự an toàn của tiểu công tử."
Thế là Lan Trạch đeo tay nải của mình đi theo lên tầng cao nhất, đây là thành Ngu, không nằm trong phạm vi kinh thành, nên cũng không có thị vệ Cẩm y vệ.
Tạ Cảnh Đình ở một mình trên tầng cao nhất, Lan Trạch bước vào phòng, em chú ý thấy Tạ Cảnh Đình đang ngồi bên cửa sổ, đường nét mờ mờ giữa đêm tối, bóng người dần dà hiện ra theo ánh nến thắp sáng.
"Nô tài tham kiến đốc chủ." Lan Trạch hành lễ nghiêm chỉnh, em để túi của mình lên bàn ở một bên.
Trong phòng khá tối, sau khi Thường Khanh lùi ra thì phòng chỉ còn có hai người họ, Lan Trạch hỏi: "Đốc chủ, ngài có thấy trong phòng hơi tối quá không ạ."
"Thế này không tốt cho mắt đâu ạ, nếu buổi tối đốc chủ đọc sách lâu quá sẽ hại mắt." Lan Trạch nói.
Tạ Cảnh Đình đang ngồi trong vùng tối nhìn em, nói với em: "Nếu Lan Trạch thấy tối thì thắp nến lên đi."
Thế là Lan Trạch nghe lời đi thắp nến, sáp nến chảy một ít ra bàn, ngón tay em cũng bị quẹt phải xíu xiu, may là không bỏng.
Căn phòng sáng sủa hơn, Lan Trạch nhớ là mấy lần rồi đều thế này, hình như Tạ Cảnh Đình không thích ánh sáng cho lắm.
Đây là phòng chữ Thiên loại thượng hạng, phòng chữ Thiên chỉ có một chiếc giường, Lan Trạch ngó nghiêng một vòng, chốc nữa em phải trải đệm dưới sàn.
"Vừa nãy Lan Trạch đang làm gì thế." Tạ Cảnh Đình hỏi em.
Lan Trạch không nghĩ nhiều, lấy quyển truyện trong tay nải ra, đúng lúc em đang cần người lải nhải, bèn thỏ thẻ nói: "Lúc nãy nô tài đang đọc truyện ạ."
"Đốc chủ, nô tài vừa mới đọc xong truyện đầu tiên, kẻ xấu trong truyện chết rồi, nô tài thấy bức bối quá."
Tạ Cảnh Đình yên lặng lắng nghe, dịu giọng hỏi: "Sao lại bức bối."
"Vì nô tài không thấy nó là kẻ xấu, câu chuyện trong sách bảo nó là kẻ xấu, hồ ly tinh lợi dụng rất nhiều người để báo thù, cuối cùng chết không toàn thây."
"Rõ ràng những người kia làm việc xấu trước mà, nhưng mọi người đều thấy kẻ xấu nhất vẫn là hồ ly, sau đấy kết cục của hồ ly thảm thiết lắm ạ."
Lan Trạch rầu rĩ nói: "Nô tài không muốn hồ ly phải chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!