Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Hôm qua Lan Trạch đã tính toán kĩ càng, ngày hôm sau trời hãy còn chưa sáng, có người gõ cửa phòng em, em mơ màng lờ mờ thức dậy mở cửa trông thấy mặt Thường Khanh.
"Thường Khanh?"
Thường Khanh: "Tiểu công tử đi theo cùng luôn."
Lan Trạch hơi ngạc nhiên, vốn mãi có cho em đi đâu, hôm nay lại đổi ý. Lúc này em tỉnh táo lại, xếp đồ đơn giản một lượt.
"Tiểu công tử không cần mang nhiều quá đâu, đốc chủ đã chuẩn bị sẵn cho tiểu công tử rồi."
Lúc nói câu này Thường Khanh còn cố ý nhìn Lan Trạch một cái, đương nhiên Lan Trạch không nghe ra ẩn ý trong đấy.
"Ban đầu chẳng phải đốc chủ bảo không cho tôi đi đó à, sao giờ lại đổi ý ạ." Mới đầu Lan Trạch muốn đi, sau đấy cũng không hi vọng mong chờ nữa. Vốn dĩ em còn tìm cả việc rồi, bây giờ lại không giữ lời, còn chẳng có thời gian sang báo với hàng dược liệu một tiếng.
Thường Khanh đoán được em lo gì, nói với em: "Khuya hôm qua đốc chủ đổi ý, tất cả mọi việc của tiểu công tử chủ tử đều đã thu xếp hết cả rồi, tiểu công tử không cần lo lắng."
Đúng là vậy, xưa nay Tạ Cảnh Đình hành sự chu đáo, nhưng sẽ không hỏi thử xem em có muốn hay không.
Ý nghĩ này nảy ra trong lòng Lan Trạch, em không kìm được tự lắc đầu nguầy nguậy, đúng là nghĩ ngợi viển vông, dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình làm việc cần gì phải hỏi ý kiến của em.
Em đeo tay nải của mình đi ra ngoài phủ, lúc này trời vừa tảng sáng, Lan Trạch trông thấy Tạ Cảnh Đình, bên cạnh Tạ Cảnh Đình còn có hai người nữa.
Một người là Lý đại nhân mấy hôm trước đã trông thấy, người còn lại trông quen quen, Lan Trạch tìm tòi kí ức liên quan đến đối phương trong đầu.
Giờ tan học Nguyễn Vân Hạc và Tề Tinh Vũ hay chờ một nam tử họ Mạnh. Đối phương là con của tả thừa tướng, được phong đại học sĩ Nội các, giai đoạn trước không ở trong kinh, nhận nhiệm vụ chỉnh lý kho văn thư.
Hiện giờ việc chỉnh trang kho sách đã gần xong, Mạnh Thanh Ngưng được phái đi quận Thục cùng Tạ Cảnh Đình Hạ Ngọc Huyền.
Tạ Cảnh Đình và Hạ Ngọc Huyền đi cứu tế thiên tai, Lý đại nhân phụ trách việc bàn giao kết nối, Mạnh Thanh Ngưng xem như giám sát.
Triều đình chia ra hàng ngũ mới và thế lực cũ, hàng ngũ mới là nhóm học trò thanh cao mới được Cơ Thường cất nhắc, đứng đầu trong số đó là Hạ Ngọc Huyền. Thế lực cũ chỉ chín quý tộc môn phiệt có công từ thời dựng nên triều Ngụy, trước đây do Vinh quốc công đứng đầu.
Mạnh Thanh Ngưng xuất thân từ một trong các gia đình môn phiệt, có quan hệ hữu hảo với nhóm thanh cao trong triều, trước mắt không tham dự bất cứ phe phái nào.
Lan Trạch chạm phải một đôi mắt phượng, vẻ ngoài Mạnh Thanh Ngưng tuấn tú, dáng người cao ráo thẳng tắp mặc bộ áo khoác dài màu xanh lơ, cánh hạc vân bạc lấp lánh rạng rỡ. Đôi mắt phượng luôn luôn hơi cong tủm tỉm cười, dung mạo mang vẻ dịu dàng đa tình, đang cười xòa hàn huyên với Tạ Cảnh Đình.
Bây giờ tầm mắt dừng lại ở Lan Trạch, nhớ ra gần như ngay lập tức thư đồng mà Tề Tinh Vũ nhắc đến, thiếu niên Nguyễn Vân Hạc vừa ý, nay đang ở phủ Tạ Cảnh Đình.
"Hạ đại nhân nói sẽ chờ ở cửa thành, chúng ta với Lý đại nhân tập hợp cả ở đó." Mạnh Thanh Ngưng nói.
Tạ Cảnh Đình: "Vậy à, cứ làm theo sắp xếp của Hạ đại nhân."
"Đốc chủ." Lan Trạch chỉ nhìn lướt qua Mạnh Thanh Ngưng một cái, ngoan ngoãn đưa mắt về, gọi Tạ Cảnh Đình một tiếng rồi đi theo Thường Khanh lên xe ngựa.
"Quận Thục nguy hiểm, đốc chủ còn đưa cả trẻ con đi à?" Mạnh Thanh Ngưng thuận miệng hỏi.
Tạ Cảnh Đình không hề đặc biệt để ý đến Lan Trạch, nói với Mạnh Thanh Ngưng: "Trẻ con giữ bên cạnh thì yên tâm hơn."
Hiếm khi thấy Tạ Cảnh Đình nói đùa với người khác, Mạnh Thanh Ngưng cười một tiếng, liếc mắt nhìn vị trí xe ngựa, rõ ràng chiếc xe Lan Trạch đang ngồi đâu phải xe ngựa của người hầu.
"Ra vậy, chắc hẳn dọc đường đốc chủ còn phải bận tâm chán."
Mạnh Thanh Ngưng nói như cảm giác được gì: "Hồi trước mỗi lần đi xa với Giang Bích Tinh Vũ, cứ lơ đãng tí là hai đứa nó lại biến mất tiêu. Lần trước ở doanh trại, ta đi gặp Hách Liên, chỉ ra ngoài lều có một lúc mà hai đứa đã cưỡi ngựa của Hách Liên đi mất rồi."
"Sau ấy phái người đi tìm, hai đứa nó lên đài Liệt Phong ở bãi săn, ta với Hách Liên tìm cả tối mới thấy, hai thằng ranh con còn đang lăn ra ngủ trên đài Liệt Phong cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!