Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Suýt thì Lan Trạch quên béng, Tạ Cảnh Đình còn một khu hậu viện nữa. Hôm nay lại có ai tặng người đến phủ, lần trước em xém bị tưởng là thị đồng, bèn có người nảy ra ý, tặng một nam một nữ dựa theo dung mạo Lan Trạch.
Một nam một nữ vẻ ngoài đều dạng mỹ nhân mảnh mai, ngũ quan thiên hướng tươi đẹp, nếu phải chỉ ra sự khác biệt thì đại khái là xung quanh Lan Trạch có cảm giác ngu xuẩn trong veo, mà hai người này đâu đâu cũng nhu mì.
Vốn tưởng lần này cũng bị nhét tạm vào hậu viện, nhưng Tạ Cảnh Đình lại không đưa sang mà cho cả hai đứng hầu bên ngoài chính điện.
Vậy nên thi thoảng Lan Trạch cũng trông thấy hai người này, một tên Hạ Thiền một tên Đông Nguyệt.
Chốc chốc hai người lại vào bưng đồ, khi thì bê trà hỏi Tạ Cảnh Đình có khát không, khi thì đưa điểm tâm nói là mình tự tay làm.
Lan Trạch nhớ lại mình cũng từng bưng trà đưa điểm tâm cho Tạ Cảnh Đình, cơ mà em chưa bao giờ có lòng dạ gì khác, không phải cái kiểu đuôi mắt cũng cong vút như đối phương, ý đồ hơi bị rõ quá rồi đấy.
Nhưng đây là việc của Tạ Cảnh Đình, dĩ nhiên không liên quan gì đến em.
Lan Trạch nghĩ vậy, tính tình Tạ Cảnh Đình lạnh nhạt, nhưng y lại nếm thử điểm tâm của thiếu niên kia. Điểm tâm của đối phương làm bọc một lớp sợi vàng, còn tinh xảo hơn cả điểm tâm mua ngoài hàng nữa.
Đâu vụng về như em, điểm tâm chả ra hình thù gì, có mỗi đường với sữa.
Lan Trạch ở bên cạnh Tạ Cảnh Đình chẳng làm được mấy việc, bây giờ những việc em có thể làm thì người khác đều làm giỏi hơn em.
Lan Trạch càng lo Tạ Cảnh Đình sẽ đuổi em đi vì lí do này.
Tầm mắt em cứ ngó sang bên Tạ Cảnh Đình mãi không kìm nổi, ngoài lo lắng việc mình bị đuổi đi thì còn cả một số tâm trạng khác em khó mà bóc tách rõ.
Em làm xong bài tập ở bàn học của mình, có gì không hiểu thì gom lại chờ lúc sắp về hẵng hỏi, như vậy sẽ không tốn quá nhiều thời gian của Tạ Cảnh Đình.
"Không tệ." Lan Trạch nghe thấy Tạ Cảnh Đình bình luận.
"Nếu đốc chủ thích, sau này ngày nào Hạ Thiền cũng làm cho đốc chủ ạ." Giọng thiếu niên lẫn vẻ nũng nịu, Lan Trạch nghe cứ thấy nhờ nhợ.
Lan Trạch lờ mờ cảm giác có tầm mắt đang nhìn mình, em cúi đầu viết chữ, khóe mắt liếc thấy thứ gì, đĩa điểm tâm tinh xảo đã được đặt ở cạnh bàn em.
Rõ là Hạ Thiền mạnh dạn hơn, tương đối dễ tạo thiện cảm, không như em suốt ngày nhát gan co rụt vào xó.
"Đốc chủ không ăn nữa, cậu có muốn nếm thử không?" Hạ Thiền hỏi em.
Lan Trạch rất mê điểm tâm, điểm tâm đối phương làm trông rất ngon lành, em ngó một cái xong lắc đầu.
Em nghĩ ngợi rồi nói: "Anh giữ lại ăn đi."
Hạ Thiền nhìn em mấy cái, không nói gì cả, bưng điểm tâm đi ra ngoài.
Đến tầm tối muộn, trong điện chỉ còn mỗi hai người họ. Lan Trạch quan sát sắc trời thấy gần đến giờ, em cầm bài văn sang đưa Tạ Cảnh Đình, trên bài có ghi ý chính theo cách hiểu của em, những chỗ không biết em đều đã đánh dấu lại.
Mấy hôm nay Tạ Cảnh Đình đều không nóng không lạnh, giờ đang đọc bài của em, em tương đối căng thẳng.
"Lan Trạch, trong này nhiều ý bị sai lắm." Tạ Cảnh Đình cầm bút son gạch các câu sai, nét bút rất thẳng như đang rạch rách một vết trên ấy.
Rất nhiều chỗ sai, Lan Trạch hơi xấu hổ, nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ, có mấy chỗ nô tài quên mất rồi ạ..."
"Vậy à," Tạ Cảnh Đình không nói gì, cũng không giảng cho em ý chính xác phải là gì, em không hỏi thì Tạ Cảnh Đình sẽ không nói.
"Mấy hôm nữa ta phải đi quận Thục, nếu bài vở có thắc mắc gì thì Lan Trạch ghi tạm lại, ta về rồi giảng sau." Giọng Tạ Cảnh Đình rất hòa nhã, ánh mắt nhìn em có vẻ nhạt nhẽo.
Lan Trạch ở ngay bên cạnh, vừa nãy em đã nghe thấy, mỗi đợt hè quận Thục thường gặp lũ, việc này đã có ghi chép từ triều trước. Tạ Cảnh Đình phải đến đó trị thủy, Hạ Thiền và Đông Nguyệt đều đi cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!