Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
"Đốc chủ, tôi... tôi..."
Cả người Lan Trạch đều run bần bật lên, mặt đỏ rồi lại trắng, quần em ươn ướt, đôi mắt long lanh nước khóc không ra nước mắt, chân mềm oặt suýt thì ngã gục.
Tạ Cảnh Đình khựng lại mất một lát, phát giác ra điều gì, đã bôi hết thuốc trên que gỗ rồi, khép quần áo vào cho em.
Áo lót này Tạ Cảnh Đình chuẩn bị cho em, bây giờ bị Tạ Cảnh Đình cởi ra rồi mặc lại vào giúp em, Lan Trạch xấu hổ muốn chết, đầu óc chỉ toàn nghĩ em vừa mới làm cái chuyện đấy ở ngay trước mặt Tạ Cảnh Đình.
Dây buộc trên quần áo em được Tạ Cảnh Đình thắt nút, Tạ Cảnh Đình chỉnh trang lại quần áo cho em, hai chân Lan Trạch kẹp sát, cứng đờ tại chỗ không biết làm sao, vành tai đỏ cháy.
"Thường Khanh." Tạ Cảnh Đình gọi người vào, lấy cho em một chiếc quần mới.
Tạ Cảnh Đình hỏi em: "Lan Trạch tự thay hay cần người giúp."
Lan Trạch vội vàng lắc đầu, chỉ sợ Tạ Cảnh Đình chạm vào em lần nữa, em nói lí nhí: "Nô tài tự làm là được ạ."
Em tự cầm lấy quần đi ra đằng sau bình phong, thay quần nhanh nhất có thể, hoàn toàn không dám nhìn vào chỗ quần áo bị bẩn của mình, vo đại thành một cục rồi đi ra ngoài ngay.
Mặt vẫn chưa hết nóng, Lan Trạch không biết phải giải thích chuyện này như nào, nếu em không giải thích thì sẽ thành bôi nhọ vấy bẩn với Tạ Cảnh Đình.
"Đốc chủ, trước đây nô tài chưa từng thế này..." Lan Trạch mở miệng, em chỉ mong có cái lỗ mà chui vào, vừa nãy đáng ra không nên bắt Tạ Cảnh Đình giúp em.
So sánh với sự hoảng loạn của em thì Tạ Cảnh Đình vẫn điềm tĩnh ổn định như thường, hỏi em: "Lần trước Lan Trạch thế này là từ bao giờ?"
Hỏi câu như thế, mặt Lan Trạch bốc cháy, em hồi tưởng lại, thường ngày không hề động vào, em thấp giọng nói: "Một năm trước ạ..."
Tạ Cảnh Đình nghe vậy thì nhìn em một cái, lướt qua vị trí phía dưới xương quai xanh của em, nói với em: "Vậy à, có lẽ Lan Trạch nhạy cảm quá."
Lan Trạch cúi thấp đầu nhìn ngón chân mình, em đang đi giày, đầu ngón chân co lại bấu mạnh vào mặt sàn, có thể nhìn ra đường nét lờ mờ.
"Đốc chủ, nô tài không cố ý đâu ạ." Em khó nhọc nói, nhìn Tạ Cảnh Đình, đầu ngón tay vân vê mép tay áo.
Tạ Cảnh Đình dịu giọng nói: "Không sao, Lan Trạch không phải sợ, ta sẽ không trách ngươi vì việc này."
Lan Trạch chỉ muốn chui ngay vào hang, điệu bộ em như kiểu em mới là người vừa bị vấy bẩn.
Sau đấy em nghe giảng mà không vào đầu nổi nữa, em nhìn theo độ cong vững chãi hiển hiện khi ngón tay trắng lạnh đang cầm bút của Tạ Cảnh Đình, lên trên là yết hầu rõ rệt, xương hàm sắc nét, rồi đến đôi mắt nhạt nhòa không một gợn sóng.
Ngày mai đã là Thất tịch, lúc này Lan Trạch mới nhớ ra em còn có chuyện chưa nói với Tạ Cảnh Đình.
Mấy hôm nay em đều ở chỗ Tạ Cảnh Đình, ngày mai em cần ra ngoài, dĩ nhiên không sang đây được.
"Đốc chủ, ngày mai nô tài cần ra ngoài ạ." Lan Trạch nói.
Nghe vậy ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn sang em, hỏi: "Lan Trạch phải đi đâu."
"Ngày mai nô tài hẹn gặp bạn học ạ." Hiện giờ Lan Trạch hơi chột dạ, âm thầm chê bai Hạ Ngọc Huyền phiền toái, nếu không tại Hạ Ngọc Huyền em đã chẳng cần phải ra ngoài.
Bây giờ bản thân em cũng chưa ý thức được, hiện tại em đã không còn quyền quyết định việc chính mình mặc quần áo gì đi đâu nữa rồi.
Em mở to mắt nhìn Tạ Cảnh Đình, nhìn vào gương mặt Tạ Cảnh Đình hồi lâu xong lại bắt đầu đỏ mặt, thế là em dời mắt đi.
"Thế à, ngày mai ta phải ra ngoài, để Thường Khanh đưa Lan Trạch đi."
Đầu ngón tay Lan Trạch móc vào mép tay áo mình, em nhỏ giọng nói: "Đốc chủ, bạn ấy nói sẽ qua đón nô tài, không cần Thường Khanh đưa đi đâu ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!