Chương 37: (Vô Đề)

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Nói xong Lan Trạch biết mình lỡ lời, thế là em ngậm miệng không nói gì nữa.

Con ngươi Hạ Ngọc Huyền có một lớp mống mắt rất nhạt, khiến cho đôi mắt thoáng vẻ sâu xa.

Em bị Hạ Ngọc Huyền nhìn đến nỗi hơi sợ hãi, song lát sau Hạ Ngọc Huyền đã đưa tầm mắt về, hòa nhã nói với em: "Ta bảo Phượng Kinh mang sách vở trên lớp của Tiểu Trạch về rồi, hôm nay Tiểu Trạch nghỉ bị thiếu bài."

Lan Trạch không thích bị thiếu bài, em đã tụt lại sẵn sẵn, Hạ Ngọc Huyền ngồi xuống cạnh em, có lẽ do sợ em có kí ức tiêu cực nên cố ý ngồi cách em ra một đoạn.

"Hôm nay để ta giảng cho Tiểu Trạch vậy." Hạ Ngọc Huyền nói.

Đèn nến thắp sáng lờ mờ, trên bàn có giấy bút nghiên mực cùng sách vở, Hạ Ngọc Huyền giở sách ra, Lan Trạch từng thấy nét chữ này, hai người đã viết rất nhiều bức thư không đề tên.

Tất thảy những bức thư em ngày ngày chờ mong hồi âm ở Tàng thư các đều từ đôi tay này mà ra.

"Ta nghe Lý đại nhân nói là Lan Trạch còn khất khá nhiều bài." Hạ Ngọc Huyền lật giở mấy trang sách vể trước, áng chừng đại khái năng lực học của Lan Trạch, bắt đầu giảng từ trang Lan Trạch đang để nợ.

Mới đầu Lan Trạch còn khá nghi hoặc, ngó một hồi xong phát hiện ra là Hạ Ngọc Huyền đang giảng bài cho em thật, lời lẽ đơn giản hơn tiên sinh nhiều, em nghe hiểu được.

Thế là em bắt đầu chăm chú lắng nghe, Hạ Ngọc Huyền luôn giữ đúng khoảng cách với em, giảng xong một chương là Lan Trạch không đề phòng mấy nữa, còn chủ động thắc mắc mấy câu.

"Tại sao tiên sinh giảng thì tôi lại không hiểu." Lan Trạch hỏi.

Hạ Ngọc Huyền nói với em: "Ban đầu Lan Trạch chưa biết chữ, nhiều điển cố chưa hiểu nghĩa mà đã học thuộc luôn sẽ tương đối mất công."

Lan Trạch đáp đại một tiếng, em nhìn Hạ Ngọc Huyền thêm mấy cái nữa, Hạ Ngọc Huyền chạm mắt với em, em đang cắn đầu bút son, miệng há ra, rồi đầu bị người ta sờ một cái.

"Lan Trạch, gắng học mấy thứ, nếu một ngày nào đó Tạ Cảnh Đình vứt bỏ em, em cũng không đến nỗi phải lang thang ngoài đường." Hạ Ngọc Huyền cân nhắc từ ngữ.

Lan Trạch thì lại bất ngờ, em tưởng Hạ Ngọc Huyền sẽ nói mấy câu kiểu nuôi em các thứ, em trả lời ề à: "Việc này tôi tự biết."

Em tiện thể cứng miệng luôn: "Sẽ không có ngày ấy đâu."

Thực ra Tạ Cảnh Đình đã định đưa em đi rồi, cứ như một thanh đao treo ngay trên cổ em vậy, Lan Trạch mờ mịt, nếu đưa em đến nhạc phường thì đến lúc đấy em nên làm gì đây ta.

Trái lại em chưa hề nghĩ đến việc trốn đi trước, bản thân em không có gan làm thế.

Nếu mẹ còn sống, có lẽ em sẽ dũng cảm hơn chút nữa.

Hạ Ngọc Huyền hỏi bâng quơ: "Em ở trong phủ Tạ Cảnh Đình, không biết hắn làm gì ấy nhỉ."

Còn làm gì được nữa, Tạ Cảnh Đình thường xuyên phải đi điều tra vụ án bắt người.

Nghe vậy Lan Trạch liếc Hạ Ngọc Huyền một cái, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Chẳng phải anh cũng biết những việc ngài ấy làm đấy à, chả lẽ còn chuyện gì bí mật nữa chắc."

Bây giờ gan em to hơn tí, chỉ nhằm vào Hạ Ngọc Huyền, có lẽ vì tính tình Hạ Ngọc Huyền đần như khúc gỗ, em nói năng chướng tai Hạ Ngọc Huyền cũng không giận, vẫn bao dung em.

Giọng chợt ngưng lại, có cảnh tượng đột ngột xuất hiện trong đầu Lan Trạch. Thị vệ cùng ca nữ chết trên thuyền tất lâu về trước, rồi cả máu văng lên áo khoác ngoài của Tạ Cảnh Đình.

Hạ Ngọc Huyền chỉ hỏi bâng quơ, không tiếp lời em, quay sang chú ý đến bánh hoa lan bên cạnh, nói với Lan Trạch: "Trong này có hoa lan, nên nghĩ đến Lan Trạch."

Lan Trạch dễ mất tập trung, giây trước em còn đang nghĩ Hạ Ngọc Huyền dò hỏi về Tạ Cảnh Đình để làm gì, giây sau đã bị thu hút theo tầm mắt Hạ Ngọc Huyền, nhìn một cái xong đưa mắt về.

"Chả ngon lành gì." Em bình luận một câu, cúi đầu viết tiếp bài của mình.

Hạ Ngọc Huyền ngồi cạnh quan sát, Lan Trạch đang cúi xuống, góc nghiêng tinh xảo như ngọc, lông mi dài mảnh mềm rủ, mắt mở to, nghiêm túc soát xem chữ nào mình viết sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!