Chương 34: (Vô Đề)

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Lan Trạch ngồi trong góc xe ngựa, nghe thấy Hạ Ngọc Huyền nói gì đó với thị vệ gác cửa, khóe mắt em lướt thấy hoa văn cá chuồn, hôm nay trùng hợp Cẩm y vệ cũng sang.

Nhờ mấy câu của Hạ Ngọc Huyền, Nguyễn Vân Hạc cùng Tề Tinh Vũ sắp bị giam vào chiếu ngục. Tuy chỉ vài hôm thôi nhưng phạt thế này cũng xem là nặng rồi.

Lan Trạch trông thấy được Hạ Ngọc Huyền qua lớp màn cửa sổ.

Chức quan của Hạ Ngọc Huyền ở cấp chánh tam phẩm, mặc áo quạ gấm xanh thêu sợi vàng, dung mạo chàng trời sinh đã nghiêng về tướng nữ, mắt hạnh môi mỏng, nhưng đôi con ngươi lại lạnh nhạt sâu cạn khó lường, lúc không cười thì giống tướng bạc tình kiệm lời giữa cõi trần.

Lúc này Hạ Ngọc Huyền đang rũ mắt, sau khi trao đổi xong với thị vệ, em để ý thấy Hạ Ngọc Huyền nhờ thêm thị vệ lấy hộ thứ gì, là ít thuốc trị thương.

Lan Trạch ngồi trên xe ngó ra, em ở yên trong góc đến tận lúc Hạ Ngọc Huyền lên xe cùng, Hạ Ngọc Huyền ngồi xuống bên cạnh em.

Vừa nãy em đã nghe thấy, Hạ Ngọc Huyền trực tiếp bảo thị vệ đưa người đến chiếu ngục luôn, em không nhịn được hỏi: "Anh không sợ xích mích với Nguyễn Vân Hạc à."

"Cậu ta phạm lỗi, ta chỉ chấp hành đúng luật thôi." Hạ Ngọc Huyền nói, tầm mắt dừng ở mặt nghiêng cổ em, nói với em: "Chúng không bị giam trong chiếu ngục lâu lắm đâu."

"Tiểu Trạch, để ta kiểm tra cổ tay em xem." Hạ Ngọc Huyền nói.

Lan Trạch không muốn để Hạ Ngọc Huyền kiểm tra lắm, nhưng vừa nãy Hạ Ngọc Huyền không bắt em vào ngục, bây giờ em còn đang ngồi trên xe ngựa của Hạ Ngọc Huyền, thế là em tương đối miễn cưỡng giơ cổ tay ra.

Em thấy Hạ Ngọc Huyền mở lọ thuốc, bên trong là thuốc mỡ màu xanh nhạt, chấm một ít thuốc mỡ thoa lên cổ tay em, lành lạnh man mát.

Cổ tay Lan Trạch bị nắm lấy, động tác của Hạ Ngọc Huyền dè dặt thận trọng mỗi tội hơi luống cuống vụng về, chọc phải làm em chợt đau nhói.

Ngón tay em co lại về phía sau, em không chịu được phải lên tiếng: "Anh có biết làm không, không thì để tôi tự bôi."

Ánh mắt Hạ Ngọc Huyền có phần áy náy, "Làm đau em à?"

Sau đó lại khẽ khàng thổi mấy cái ở cổ tay em.

Lan Trạch nghiêng mặt đi, cảm giác thoáng nhẹ sượt qua cổ tay, chỉ lát sau em quay đầu lại, Hạ Ngọc Huyền đã thắt một cái nơ xấu xí ở chỗ cổ tay em.

Thấy vẻ mặt Hạ Ngọc Huyền rất tập trung, Lan Trạch mím môi, cuối cùng không nói gì nữa, băng bó xong cái là em rụt tay về luôn, không cho Hạ Ngọc Huyền động vào em.

"Dạo này Lan Trạch không đến chỗ ta, nếu thắc mắc gì bài tập thì có thể hỏi ta." Hạ Ngọc Huyền nói.

Tiên sinh cũng dặn thế, Lan Trạch còn bài tập lục nghệ chưa nộp nữa, em không muốn đi hỏi Hạ Ngọc Huyền đâu, em định chờ tiên sinh quay về rồi nộp luôn cả thể.

Em nghĩ vậy, tối hôm ấy Hạ Ngọc Huyền đưa em về sân nhỏ của em, mấy hôm sau đó Hạ Ngọc Huyền không hề quấy rầy em.

Nhưng tiên sinh còn chưa về thì kết quả đã được công bố trước, có tên Lan Trạch, hạng ất một rất rõ nét.

Lan Trạch luôn chỉ ở hạng bính, chưa bao giờ lên được hạng ất, hơn nữa cơ bản nhất là em có nộp bài đâu, tại sao lại có tên mình trên đấy?

"Lan Trạch, giai đoạn này cậu tiến bộ quá, được hẳn ất một luôn."

Đối với người khác thì chắc ất một cũng chẳng là gì, nhưng với Lan Trạch thì đã đủ khiến mọi người phải nhìn em bằng con mắt khác.

"Lan Trạch, nãy đến Lễ nghi đường tôi còn nghe thấy tiên sinh nhận xét là cậu rất có thiên phú, lục nghệ sáng tạo lắm đấy."

"Nỗ lực không uổng phí rồi ha, cho bọn tôi đọc thử thơ với được không."

Ở đây lục nghệ không thi cưỡi ngựa bắn cung mà thi cầm kỳ thư họa thơ và ý.

Lần đầu tiên Lan Trạch nói chuyện được với các bạn nhiều thế, em rất ngại ngùng, được khen mặt đỏ hết cả lên, nhưng em muốn làm rõ chuyện này ra hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!