Chương 28: (Vô Đề)

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Lan Trạch được Thường Khanh hộ tống rời phủ, em bảo không cần Thường Khanh đi theo, cuối cùng Tạ Cảnh Đình vẫn không yên tâm, chắc là lo em bị người ta lừa mất tiền.

Em bọc túi bạc suốt dọc đường, tò mò nhoài người ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, vẫn chưa biết đối phương là người thế nào, càng gần đến nơi em càng tò mò hơn.

Đến cầu Đoạn Dung, nơi này mọi người qua lại cực kì tấp nập, Lan Trạch mê mẩn hoa mắt vì các tiểu thương ven đường, em không quên là mình đến đây tìm người.

Đối phương nói sẽ đeo túi thơm em tặng cho dễ nhận ra nhau. Lan Trạch nhìn ngó cả buổi mà chưa tìm thấy đâu.

"Thường Khanh, anh nhìn giúp tôi với, bạn ấy sẽ đeo túi thơm lên áo khoác ngoài, trên túi thơm có hình hoa lan màu xanh."

Người đeo túi thơm đa phần là nữ tử, nhưng trong số các nữ tử thì chẳng ai có phối sức hoa lan lại còn trông như đang đợi bạn cả.

Thường Khanh vừa tìm phụ em, vừa hỏi em: "Người tiểu công tử cần tìm là nam hay nữ... có đặc điểm ngoại hình nào không?"

Lan Trạch hơi ngượng, em biết rất ít về đối phương, chẳng rõ điều gì hết.

"Không biết nam hay nữ ạ, chắc là tuổi không lớn lắm, hoặc lớn hơn tôi một xíu thôi."

Bản thân Lan Trạch còn không nắm rõ, thì càng chẳng mong đợi được gì nhiều ở Thường Khanh.

Thường Khanh chỉ nhìn ngó qua loa, lúc nãy hắn nhận được tin Hạ đại nhân kia bị đốc chủ phái người gọi sang rồi, bây giờ đang đi đến phủ, đương nhiên là Lan Trạch không gặp được.

"Tiểu công tử, có khi không phải hẹn hôm nay, cuối tháng còn hai ngày nữa cơ mà đúng không, hay đợi mai rồi sang lại xem sao." Thường Khanh tìm kiếm quanh cầu cùng Lan Trạch gần nửa canh giờ, thấy trời sắp tối rồi mới lên tiếng.

Lan Trạch tương đối thất vọng, nhìn sang hai bên, em cứ ngó nghiêng trái phải suốt nãy giờ để tìm, nếu đối phương ở đây thì chắc cũng nhận ra em rồi.

"Giờ đành vậy thôi ạ." Lan Trạch nói, em còn đang cất tiền trong ngực áo, bây giờ bắt đầu đói bụng, trông mấy hàng điểm tâm hai bên phố lòng em hơi dao động.

"Thường Khanh, tôi mua ít điểm tâm mang về được không." Sự chú ý của Lan Trạch nhanh chóng chuyển sang điểm tâm, đôi con ngươi sáng lấp lánh.

Thường Khanh: "Tiền chủ tử đưa cho tiểu công tử, tiểu công tử thích tiêu sao cũng được."

Thế là Lan Trạch ôm túi bạc ghé vào sạp điểm tâm, lần trước đã mua bánh quả mơ, vị thiên chua, hôm nay em định mua ít điểm tâm ngọt.

"Thường Khanh, đốc chủ có thích thứ gì không ạ, chỗ tiền của tôi có đủ để mua đồ cho đốc chủ không?" Lan Trạch hỏi.

Điểm tâm em mua cho bản thân đều là loại rất rẻ, mấy loại liền mỗi loại một ít, điểm tâm được gói lại bằng giấy dầu, chủ quầy trả lại cho em rất nhiều tiền.

Kĩ năng tính toán của Lan Trạch siêu kém, mua xong em phải nhờ Thường Khanh tính giúp em xem lượng bạc đã đúng chưa.

Em mua trâm cài tóc cho Như Ý Như Lễ, Tạ Cảnh Đình không khắt khe gì với hầu gái trong phủ, thường ngày Như Ý Như Lễ mê mấy thứ trang sức này, mỗi tội em không biết hai người thích kiểu dáng thế nào.

Thế là em chọn thêm hai chiếc, trang sức đắt hơn điểm tâm nhiều, túi tiền của em đã vơi mất một phần.

Tạ Cảnh Đình chịu cho em vay tiền, nếu là ngày xưa chắc em đã khâu túi thơm tặng cho Tạ Cảnh Đình rồi, ban đầu em cũng từng khâu một cái, lúc ấy Tạ Cảnh Đình cảnh cáo em, cuối cùng em không tặng.

Thường Khanh trả lời: "Tiểu công tử bớt khiến đốc chủ phải lo là đốc chủ vui lắm rồi ạ."

Đây là tiếng phổ thông, tiếc rằng Lan Trạch nghe xong không hiểu, không biết là Tạ Cảnh Đình không muốn em đi gặp người khác lắm.

Lan Trạch bê điểm tâm cùng trâm cài tóc, thực sự em không nghĩ ra nên tặng gì cho Tạ Cảnh Đình, thế là em nói: "Vậy để tôi về hỏi thử đốc chủ là được."

"Tôi sẽ chuốc họa ít thôi, không rước phiền toái về cho đốc chủ đâu ạ."

Thường Khanh không nói gì, thị vệ đứng ven đường đưa tay ra hiệu, báo tin là quay lại được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!